Phi Thăng Chi Hậu
Chương 403 :
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Bày bát quái, pháp tổ muốn thành thần
Vào kim thành, Vô Kỵ lên yết thánh
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc, một lát sau mới lãnh đạm nói:
- Hình như ngươi đã quên, ở một mức độ nào đó ta cũng xem như là một tu pháp giả, cho nên cấm chế võ công đối với ta không có bất cứ tác dụng gì.
Vẻ tươi cười trên mặt lão giả khựng lại, cười gượng hai tiếng sau đó nói:
- Đúng vậy. Ta đã quên, hậu tuyển Chí Tôn có thể được Thánh điện nhìn trúng đều không phải người thường.
- Hình như ngươi nhận thức được rất nhiều người như ta?
Phong Vân Vô Kỵ như có ý, cũng dường như vô ý nói.
Lão giả cũng không phủ nhận:
- Đã gặp qua. Có một số đã từng xuất hiện, hơn nữa ngươi cũng đã gặp rồi. Vả lại không phải ngươi còn có quan hệ với một người trong bọn họ sao?
- Bắc Hải tù đồ.
Lão giả gật đầu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:
- Ngươi là một trường hợp rất đặc thù. Từ hiện tại mà nhìn, tiến cảnh của ngươi là nhanh nhất trong tất cả hậu tuyển Chí Tôn, hơn nữa cho đến bây giờ cũng không gặp phải tâm ma. Điểm này lão phu cũng không giải thích được, theo lẽ thường hiện tại ngươi từ lâu tẩu hỏa nhập ma rồi.
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc không nói, trong đầu lại nhớ đến Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.
"Ta làm sao có thể không gặp phải tâm ma, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, nếu như Thiên Ma vương nói không sai, ta hẳn là là nhân loại đầu tiên đặt chân đến thế giới Thiên Ma." - Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, nhưng cũng không đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
- Không biết tiền bối ở đây có địa vị ra sao?
- Tại sao lại hỏi điều này?
Lão giả nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt bình tĩnh, trong lòng như giếng cổ không dao động, trực tiếp nói:
- Ta cũng không có ý giấu giếm. Chuyến này, ta chỉ muốn biết lập trường của tu pháp giả rốt cuộc ra sao? Lần này trở về có phải muốn báo thù xưa với tu võ giả? Thái Cổ hiện tại nguyên khí đại thương, nếu như pháp võ tranh đấu hàng tỉ năm trước lại tái hiện, sợ rằng cả Thái Cổ sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Không cần thần ma tới diệt, nhân loại chúng ta tự tàn sát lẫn nhau cũng đủ khiến chủng tộc diệt vong. Loại tình huống này không ai muốn nhìn thấy, ta nghĩ tiền bối cũng sẽ không cam tâm tình nguyện nhìn thấy loại cục diện này xuất hiện chứ?
Lão giả im lặng không trực tiếp trả lời, trái lại hỏi một vấn đề nhìn như không liên quan:
- Vô Kỵ, ngươi hẳn là biết Ẩn cốc chứ?
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thoáng nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không hề biến sắc, gật đầu:
- Đúng vậy.
- Ai!
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, đột nhiên có cảm giác vô cùng mệt mỏi, quay đầu nhìn cốc chủ Ẩn cốc, lãnh đạm nói:
- Dưới lòng đất Thánh điện cũng có rất nhiều võ học không trọn vẹn. Ta nghĩ, bên trong không chỉ là vì những cao thủ đem tâm đắc không hoàn thiện của mình khắc vào, hoặc là vì thời gian dài đằng đẵng mà khiến cho công quyết trên vách động bị ăn mòn, có đúng không?
Lão giả im lặng, né tránh ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ:
- Không sai, bên trong có một bộ phận là do chúng ta làm.
Phong Vân Vô Kỵ bất đắc dĩ lắc đầu: "Pháp võ ơi pháp võ!"
- Vô Kỵ! Gia nhập với chúng ta, Thánh điện sẽ không thể thúc đẩy ngươi trở thành Chí Tôn, chúng ta lại có biện pháp khiến cho truyền trở thành pháp tổ đời kế tiếp.
Cốc chủ Ẩn cốc vẫn như trước không ngừng lải nhải, những lời sau đó Phong Vân Vô Kỵ đều không nhớ rõ, cũng không có lòng tiếp tục nghe.
"Ta chỉ muốn biết, sau khi bọn họ trở về, rốt cuộc lấy thù riêng làm trọng hay là lấy chủng tộc tồn vong làm trọng." Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nói, trong đầu hoàn toàn mờ mịt, lắc lư xuyên qua đoàn người, đi về nơi ở của thánh giả. Những bóng người trong tầm nhìn dường như nối liền thành một phiến, tất cả thanh âm trong tai cũng dường như bỏ hắn mà đi.
- Vô Kỵ!
Cốc chủ Ẩn cốc bỗng nhiên đứng lên, muốn ngăn cản Phong Vân Vô Kỵ, nhưng cuối cùng cánh tay giơ lên lại hạ xuống, ngơ ngác nhìn về phương xa, trong đôi mắt già nua mà tang thương tràn ngập vẻ không thể tin được. Đỉnh Hoàng Kim thành là nơi của thánh giả, tất cả mọi người đều không thể tùy ý đến gần, điều này đã thành nhận thức của tu pháp giả.
Cốc chủ Ẩn cốc ngơ ngác nhìn Phong Vân Vô Kỵ đạp bước giữa không trung mà lên, giống như đi trên đất bằng, tiến thẳng về hướng thánh giả. Biến cố đột ngột này khiến cho các tầng tu pháp giả trên Hoàng Kim thành đều chú ý.
Phong Vân Vô Kỵ lại giống như một người vô sự bước về phía bầu trời, trên mặt hắn, trong bình tĩnh mang theo vẻ mờ mịt, giống như mất hồn mất vía, nhưng mỗi người đều có thể cảm giác được chân khí ba động thuộc về tu võ giả từ trên thân thể hắn phát ra.
- A…
Từng tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên. Bên dưới Hoàng Kim thành, tất cả tu pháp giả ngồi xếp bằng đều đồng loạt đứng lên, từng ánh mắt ném về phía Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung. Đối với những ánh mắt này, Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không hề nhìn thấy, từng bước tiến về phía đỉnh tháp của Hoàng Kim thành.
- Làm sao có thể?
Từng tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên, trong mắt tất cả tu pháp giả đều tràn ngập bốn chữ không thể tin được.
Hoàng Kim thành chính là một tòa thành đặc biệt, nghe đồn nó đã có từ khi tu pháp giả tồn tại. Đây chính là thánh địa trong lòng tất cả tu pháp giả, cũng là nơi mà pháp tổ Phục Hy từng ở. Tất cả tu pháp giả cổ xưa đều biết, trên đỉnh tháp của Hoàng Kim thành, cột sáng phát ra khí tím kia chính là do trận pháp đặc thù phát ra. Cột sáng này kết hợp hai trăm mười pháp trận đặc thù, hình thành vầng sáng màu tím to lớn bên ngoài Hoàng Kim thành, nó còn có một cái tên dễ nghe, đó là cấm võ phong ấn.
Ở trong phạm vi này, tất cả tu võ giả đều không thể vận dụng chân khí trong cơ thể, cũng không thể điều động thiên địa nguyên khí, một khi vận dụng sẽ lập tức chịu phản phệ.
Đây cũng là pháp tổ Phục Hy bởi vì tu pháp giả cận thân phòng ngự yếu, đặc biệt thiết kế ra một trận pháp làm chỗ dựa cuối cùng cho tất cả tu pháp giả.
- Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể trong cấm võ phong ấn còn vận dụng được chân khí?
Tất cả tu pháp giả đều ngây người.
Dưới tình huống bị Phong Vân Vô Kỵ đến gần, khuyết điểm cận thân phòng ngự yếu của Tu pháp giả liền lộ ra. Phong Vân Vô Kỵ chỉ phất tay áo một cái, trên tầng thứ nhất Hoàng Kim thành, những tu pháp đứng ngoài cùng đại bộ phận đều bị hắn dùng tá kiếm chi đạo đẩy về phía sau, giống như bị cuồng phong quét qua, trực tiếp từ trên Hoàng Kim thành rơi xuống. Chung quanh vang lên những tiếng hừ lạnh, tu pháp giả tầng thứ hai cùng với những tu pháp giả tầng thứ nhất cường hành chống đỡ tá kiếm chi đạo của Phong Vân Vô Kỵ đều ào ào xuất thủ.