Phi Thăng Chi Hậu

Chương 430 :

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Muốn thoát thân, chủ nhân Luyện Ngục



Vì thần cách, song ma lập ước



Bầu trời hướng đông nổi lên một phiến mây đen dày đặc, không gian rạn nứt. Một bóng ma to lớn phá vỡ không gian, xâm nhập vào vùng đất bỏ hoang này.



"Gào!"



Một tiếng gầm gừ vang dội chấn động khắp cả vùng đất bỏ hoang, trong tiếng gầm toát ra vẻ kiêu ngạo và đắc ý…



Bóng dáng khổng lồ vừa xuất hiện tại vùng đất bỏ hoang đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Tất cả ma tộc sống tại vùng đất bỏ hoang đều cảm giác được một luồng áp lực như biển gầm, ngay cả linh hồn cũng run rẩy, đó là sự sợ hãi đối với kẻ địch xa xưa.



"Vù!"



Gió lớn nổi lên, khí lưu hỗn loạn thổi đến thổi đi trên mặt đất, trong gió mang theo từng luồng hơi nói. Ngay khi bóng dáng kia xuất hiện tại vùng đất bỏ hoang ẩm ướt, nhiệt độ không khí dường đột nhiên tăng lên rất nhiều.



- Ha ha ha… những con kiến hôi hèn mọn các ngươi, còn không mau đi ra nghênh tiếp Luyện Ngục chi vương vĩ đại!



Tiếng cười cuồng dại vang dội giữa trời. Trong tiếng cười kiêu ngạo, từng luồng sóng nhiệt mang theo khí tức của Luyện Ngục từ không trung như cuốn xuống như dời non lấp biển, ngay cả đất đai bùn lầy cũng có dấu hiệu khô cằn. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Trong bóng đen của Sát Lục ma cung, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn chăm chú vào con súc vật trong truyền thuyết đến từ Luyện Ngục này.



Một con bò sát với cặp cánh và lớp da màu tím, trên tay có hai mũi nhọn, đây là ấn tượng đầu tiên của Phong Vân Vô Kỵ đối với Luyện Ngục chi vương.



Trên đầu Luyện Ngục chi vương có hai chiếc sừng uốn cong xuống phía dưới, đầu cuối lại vểnh lên phía trước, trông giống như sừng trâu nước. Dưới con ngươi màu tím hung bạo là chiếc miệng khổng lồ như bồn máu, bên trong có những răng nhọn lởm chởm. Từng luồng khói đặc không ngừng trong từ trong kẽ răng của hắn phun ra, trong khói đặc thỉnh thoảng nổi lên từng tia lửa, phát ra tiếng lốp đốp. Phong Vân Vô Kỵ không hề nghi ngờ, đôi cánh màu tím dày kia hoàn toàn vượt xa tác dụng phi hành, trên thực tế nó đã có dấu hiệu hơi thoái hóa.



Nối liền với cổ là thân hình phủ đầy những đường rãnh gấp khúc như khe suối, trông giống như lớp vảy. Trên thân hình cao lớn có những đường vân phức tạp, bên trên bốc lên từng ngọn lửa màu tím, bao phủ lấy thân thể. Tiếng lửa cháy "lốp đốp", cho dù cách xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.



- Ai? Là ai dám nhìn thẳng vào bổn tọa?



Một tiếng gầm giận dữ từ trời cao vang lên. Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, trong lòng thầm kinh ngạc về thực lực của Luyện Ngục chi vương này, đồng thời nhanh chóng cúi đầu xuống.



"Vù!"



Một vệt sáng đỏ xẹt qua Sát Lục ma cung, Luyện Ngục chi vương giống như một viên thiên thạch bốc cháy hừng hực lướt qua đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ, biến mất ở phía sau ma cung…



"Xèo xèo!"



Một tiếng động dị thường truyền vào trong tai, cấm chế ngăn cách thân thể và Sát Lục chiến giáp với bên ngoài phát ra những tiếng rên rỉ, sau đó bên ngoài xuất hiện đầy những khe nứt từ ít đến nhiều, từ nhỏ đến lớn.



"Bùng!"



Cấm chế ầm ầm tan vỡ. Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, lập tức phất tay thiết lập lại một tầng cấm chế, che giấu thân thể và Sát Lục chiến giáp. Hắn vẫn còn chưa yên tâm, lại tăng thêm mấy tầng cấm chế, làm xong một loạt sự tình này thì vẻ mặt đã tái nhợt.



"Đây rốt cuộc là thứ gì, chỉ lướt qua phía trên mà cấm chế do ta thiết lập đã tan vỡ rồi?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vừa sợ vừa giận, quay đầu lại nhìn về phía sau Sát Lục ma cung, chỉ thấy trong ánh lửa tận trời, hai chiếc sừng uốn lượn từ xa xa nhô lên phía sau Sát Lục ma cung, sau đó là cả chiếc đầu to lớn. Đây là một thân hình khổng lồ đến dường nào!



Xa xa, khói bụi bốc lên cao mấy ngàn trượng, sương sớm dày đặc nương theo ánh lửa tận trời đập vào trong mắt. Từng tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng vang tận mây xanh, giống như có vô số ma tộc dưới thân Luyện Ngục chi vương đang hốt hoảng chạy trốn.



- Ha ha ha…



Luyện Ngục chi vương cười lớn, giống như một đứa trẻ chơi đùa với món đồ chơi của nó, thỉnh thoảng lại đem từng tên ma tộc bỏ vào miệng. Từng bóng ma kêu thảm, bị hắn cắn thành mấy đoạn, thi thể từ không trung rơi xuống…


- Ngươi muốn… làm một cuộc giao dịch với ta?



Luyện Ngục chi vương chớp chớp mắt, không dám khẳng định nói.



- Không sai.



- Hà hà…



Luyện Ngục chi vương cười nhạt mấy tiếng, sau đó vươn một ngón tay chỉ thẳng vào giữa trán Phong Vân Vô Kỵ:



- Tốt lắm, thành giao… nhưng ta chỉ muốn viên thần cách này.



Giữa trán Phong Vân Vô Kỵ hiện lên một viên tinh thể lấp lánh trong suốt, góc cạnh sáng bóng gần như hoàn mỹ. Đây là tinh thể do thần cách tinh hoa lúc trước bị Phong Vân Vô Kỵ hấp thu vào giữa trán ngưng kết thành.



- Cái gì!



Phong Vân Vô Kỵ cả người run lên, hai mắt mở lớn căm tức nhìn Luyện Ngục chi vương.



- Hà hà! Bổn tọa nếu muốn thần cách, tại vùng đất bỏ hoang này tự nhiên sẽ có rất nhiều ác ma dâng lên, những thần cách bình thường làm sao đáng giá. Hà hà, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ thèm muốn viên thần cách trong tay ngươi sao.



Trong mắt Luyện Ngục chi vương lóe lên vẻ âm hiểm, giọng nói đầy đắc ý.



Kỳ thật, Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã chú ý đến sự cổ quái của bóng ma Sát Lục. Loại thần cách kỳ lạ này sau khi hấp thu rất nhiều sát lục khí mới dần dần thành hình, hơn nữa gần như đã hoàn toàn dung hợp làm một với bóng ma Sát Lục. Yêu cầu này của Luyện Ngục chi vương không khác gì từ miệng cọp đoạt lấy thức ăn.



"Chủ nhân, ngài đáp ứng hắn cũng không sao." – Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đang do dự, giọng nói của linh hồn Sát Lục bỗng truyền vào trong biển ý thức: "Chủ nhân, kỳ thật tôi đã sớm muốn nói với ngài…"



Linh hồn Sát Lục ngập ngừng lên tiếng: "Pháp tắc của vùng đất bỏ hoang, chính là người sở hữu thần cách sẽ không cách nào rời khỏi. Bóng ma Sát Lục mà chủ nhân luyện ra, dưới ảnh hưởng của Sát Lục ma quyết và Sát Lục quy tắc trong vũ trụ, kết thành tinh thể Sát Lục, rất khó nói nó sinh ra ảnh hưởng thế nào đối với chủ nhân. Dựa vào thực lực của chủ nhân hiện, thần cách ngưng tụ ra chỉ có thể là không thuần túy, căn bản không có tác dụng gì lớn. Không chỉ như vậy, trái lại có thể ảnh hưởng đến tu vi sau này của chủ nhân."



"Vì sao?" - Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng hỏi.



"Viên thần cách giữa trán của chủ nhân chỉ có thể xem như là bán thành phẩm, còn xa mới đạt đến thần cách hoàn mỹ thật sự. Bất cứ thần cách nào không hoàn chỉnh, không đầy đủ, đều sẽ không phát huy được năng lực thật sự của thần cách, đừng nói đến điều động lực lượng pháp tắc. Đây cũng là nguyên nhân mà những nghịch thần giả mới sinh tại vùng đất bỏ hoang có thể bị chủ nhân dễ dàng đánh bại.



Dừng một chút, linh hồn Sát Lục tiếp tục nói: "Nếu như chủ nhân đột phá Sát Lục ma quyết tầng thứ ba, sẽ có thể dẫn động sát lục quy tắc, tự động hình thành Sát Lục thần cách thuộc về ngài. Bất luận ra sao, viên thần cách này hiện nay có thể rất cường đại, nhưng trên thực tế, chủ nhân muốn thành thần thì nó chỉ là chướng ngại."



"Tự động hình thành Sát Lục thần cách?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, vội hỏi: "Trong các đời chủ nhân của Sát Lục chiến giáp, cao nhất không phải chỉ mới đến cảnh giới Sát Lục Chi Chủ hay sao, làm sao biết còn có thể hình thành Sát Lục thần cách?"



"Chủ nhân, điều là do chủ nhân cường đại nhất torng các đời thừa kế Sát Lục chiến giáp suy luận ra. Cụ thể thì tôi cũng không biết, tôi chỉ dựa theo những gì biết được mà nói… Nếu như chủ nhân muốn rời khỏi nơi đây, ngoại trừ biện pháp này e rằng không còn đường khác."



Phong Vân Vô Kỵ im lặng: "Để ta suy nghĩ đã."



"Vâng thưa chủ nhân!" - Linh hồn Sát Lục thấp giọng nói, ý thức ba động nhanh chóng lui ra khỏi biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ.



- Suy nghĩ thế nào rồi?



Thiên địa yên tĩnh. Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc ngẩng đầu lên:



- Thành giao. Có điều, ta làm sao mới có thể tin ngươi sẽ không trở mặt?