Phi Thăng Chi Hậu
Chương 431 :
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Trở mặt vô tình, chủ tớ đối đầu
Vô Tướng Thiên Ma, bí mật Sát Lục
- Hừ, ngươi cho rằng ta là ai? Từ trước đến giờ Luyện Ngục chi vương đã nói ra thì sẽ không nuốt lời.
Luyện Ngục chi vương không vui nói.
- Thật đáng tiếc, đối với cái mà ngươi gọi là danh dự ta không hề quan tâm. Hãy dùng quy tắc trong chu thiên mà chư thần nắm giữ làm chứng, lập một lời thề đi!
Phong Vân Vô Kỵ không hề nể mặt nói.
- Ngươi… Hừ, ngươi không được lựa chọn, muốn hay không cũng phải đáp ứng!
Luyện Ngục chi vương lạnh lùng nói.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, dưới khe mắt nhỏ hẹp lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo:
- Có ý tứ, quả nhiên là ngươi có chỗ dựa lớn nên không coi ai ra gì…
Phong Vân Vô Kỵ châm chọc:
- Không biết Luyện Ngục chi vương vĩ đại có tin hay không, trước khi ngươi dùng sức mạnh cướp đoạt thần cách của ta, con kiến hôi trong mắt ngươi này có thể cho ngươi phải trả giá không nhỏ, đồng thời phá hủy thần cách trước khi ngươi đoạt được.
Luyện Ngục chi vương khẽ giật mình, con ngươi to lớn nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, còn Phong Vân Vô Kỵ lại không nhượng bộ chút nào. Hai ma đầu cường hãn có thể hình hoàn toàn chênh lệch đối diện với nhau một lúc lâu, cuối cùng Luyện Ngục chi vương cất giọng trầm thấp nói:
- Ngươi thắng rồi, con kiến hôi chết tiệt!
Chiêu vừa rồi do Phong Vân Vô Kỵ điều động sát lục đầy trời khí tức đánh xuống đã để lại ấn tượng thật sâu với Luyện Ngục chi vương.
- Muốn thần cách thì hãy thề đi! Dù sao chỉ cần ngươi không có ý định nuốt lời, có thề hay không đối với ngươi cũng chẳng có gì khác nhau.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói.
Nhìn giữa trán của Phong Vân Vô Kỵ, Luyện Ngục chi vương cảm nhận được rõ ràng, bên dưới da thịt ẩn giấu một viên thần cách như ngọc chưa mài, uy lực chưa phát huy. Ý chí của hắn không ngừng dao động, liếm liếm nước bọt chảy ra bên mép, trong lòng đấu tranh: "Đây là một thứ tốt… thật sự có thể sánh ngang với rất nhiều thượng phẩm thần cách. Tuyệt vời nhất chính là hắn vẫn chưa phát huy được uy lực của thần cách, cho nên thần cách còn chưa bị vấy bẩn. Chỉ cần lấy được là có thể hoàn toàn sử dụng, thật sự là bảo bối tốt. Có viên thần cách này, nói không chừng ta có thể tu luyện được thần cách thuộc về Luyện Ngục ma thần, đến lúc đó… Thế nhưng, ta làm sao có thể hạ mình trước một con kiến hôi, đồng thời còn phải khuất nhục lập lời thề như vậy! Luyện Ngục chi vương vĩ đại quyết không thể khuất phục!"
"Láo xược!" - Phong Vân Vô Kỵ giận tím mặt. Vốn đã ngờ tới linh hồn Sát Lục không giống như khí hồn bình thường, nhưng không nghĩ đến, trong sát lục truyền thừa, căn bản chính là nó thao túng chủ nhân Sát Lục, chứ không phải là chủ nhân Sát Lục nô dịch nó.
"Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản!" - Phong Vân Vô Kỵ quát lớn một tiếng, tay trái giơ ngang, mái tóc dàu sau đầu bung ra bay ngược lên trời.
"Ong!"
Chiến giáp kêu lớn. Bên trong chiến giáp, một sợi tơ máu từ vị trí trái tim chảy khắp toàn thân. Trong nháy mắt, tơ máu như mạng nhện đã trải đầu khắp thân thể. Cùng lúc này, huyết khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ cũng dâng lên.
Cánh tay của Sát Lục chiến giáp vươn về phía Phong Vân Vô Kỵ chợt khựng lại giữa không trung. Phía trước áo giáp đen kịt xuất hiện một đám mây hình xoáy cực kỳ không ổn định, lôi điện màu xanh ẩn chứa năng lượng rất lớn đan xen bên trong…
Linh hồn Sát Lục và Sát Lục chiến giáp dung hợp làm một, còn Phong Vân Vô Kỵ thì lại dựa vào khế ước bằng máu, đồng thời tranh đoạt quyền khống chế đối với Sát Lục chiến giáp.
"Bùng!"
Một luồng lực lượng xuất hiện từ bên dưới, đánh văng chân phải của Phong Vân Vô Kỵ. Chiếc mũ giáp dữ tợn từ dưới đất nghiêng nghiêng bắn ra, lơ lửng tại không trung, đối diện với Phong Vân Vô Kỵ.
"Chúng ta có thể hợp tác rất tốt, điều này đối với hai bên đều có lợi. Hơn nữa… mặc dù ngươi có thể khống chế Sát Lục chiến giáp, nhưng… ta chính là Sát Lục chiến giáp."
"Hợp tác à? Ta cũng không cần đồng bọn." - Phong Vân Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chỉ cần nô lệ, nô lệ phục tùng tuyệt đối!"
"Chủ nhân, ta nói rồi, ngài không có cách nào hủy diệt ta." - Linh hồn Sát Lục vẫn như trước nói bằng một giọng điệu bình tĩnh và hờ hững, hai viên tinh thể màu máu trong mũ giáp phát ra ánh sáng chói lòa, ẩn ước chứa đựng một sự uy hiếp: "Ngài cần sự trợ giúp của ta."
"Vậy sao? Cũng có thể…" – Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ hơi co lại, giọng nói mang theo một sức hút kỳ lạ, dần dần trở nên trầm thấp…
Từng luồng sương đen nhàn nhạt từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ tỏa ra. Bên dưới mí mắt hơi co lại, đôi mắt đột nhiên trở nên đen kịt, sâu trong con ngươi như có một đám mây rối loạn từ từ nổi lên…
"Gào!"
Một tiếng gầm trầm thấp đến từ sâu trong linh hồn đột nhiên vang lên giữa hư không. Thân thể vốn ngưng tụ của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vặn vẹo, hóa thành từng hư ảnh nhàn nhạt, ngũ quan rồi đến toàn thân ẩn trong một phiến sương mù…
- Thiên Ma Vô Tướng…
Một giọng nói nhàn nhạt phiêu đãng giữa hư không.