Phi Thăng Chi Hậu
Chương 458 : Mạt Lệ chi kiếp (phần 3)
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
"Gào!"
Một tiếng tiếng gầm lớn vang lên từ phía xa, chấn động cả Thái Cổ. Một cơn cuồng phong mờ mịt tỏa ra, quét ngang hơn phân nửa Thái Cổ.
Dưới bầu trời u ám, hai chiếc răng nanh trắng toát từ phía trên kéo dài xuống, lộ ra bên ngoài môi phát ra một luồng sáng lạnh khát máu.
Cánh tay dài đầy lông đen của Thái Cổ Ma Viên từ bên trong vòng xoáy không gian to lớn kia vươn ra, chống xuống mặt đất. Nơi bàn tay chạm vào, từng mảng lớn mặt đất sụp đổ xuống. Thái Cổ Ma Viên lại gầm lên một tiếng, hai tay dùng sức, thân thể khổng lồ dần dần giãy ra.
Sắc mặt của Cổ Vu, Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế đều trầm xuống, bởi vì con Thái Cổ Ma Viên này rõ ràng là đã qua thời kỳ trưởng thành.
- Kế hoạch sợ rằng phải thay đổi rồi…
Cổ Vu lẩm bẩm nói, trên khuôn mặt gầy gò chỉ còn lại một lớp da lộ ra vẻ lo lắng:
- Thái Cổ Ma Viên trưởng thành… căn bản không thể khắc chế được. Ngoại trừ Chí Tôn ra tay, chúng ta không có phương pháp nào…
- E rằng phải mời những cao thủ ở Bắc Hải rồi…
Chiến Đế nhìn về phía Thái Cổ Ma Viên ở xa xa nói. Lúc này hơn phân nửa thân thể Thái Cổ Ma Viên đã giãy ra ngoài, bóng đen chiếu xuống bao trùm một khu vực lớn, đầu đã vươn đến giữa không trung mấy ngàn trượng, lên tiếng.
Đột nhiên, thân thể Thái Cổ Ma Viên đang từ trong vòng xoáy bò ra bỗng khựng lại, toàn thân run lên một chút, cặp mắt đỏ như máu trợn trừng, giống như gặp phải chuyện gì kinh khủng.
"Gào!"
Một tiếng gầm còn lớn hơn phát ra từ phía sau vòng xoáy hình cửa động kia, bên dưới vòng xoáy, từng mảng lớn núi cao trong nháy mắt bị cuồng phong từ không trung thổi xuống phá thành mảnh vụn.
"Ngao!"
Thái Cổ Ma Viên phát ra một tiếng kêu. Bên kia hố đen hình vòng xoáy giống như có một bàn tay vô hình đang nắm chặt chân nó, dùng sức kéo trở về.
"Ầm!"
Thái Cổ Ma Viên ra sức giãy dụa, hai tay không ngừng quờ quạng cố gắng nắm lấy thứ gì đấy, năm ngón tay to lớn cắm sâu vào mặt đất, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được lực lượng đến từ một không gian khác. Mười móng vuốt to chắc kéo thành mười vết rãnh thật sâu trên mặt đất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thái Cổ Ma Viên uy thế kinh thiên chìm vào trong hố đen hình vòng xoáy kia, tiếp đó là những tiếng công kích kinh thiên động địa, giống như Thái Cổ Ma Viên kia đang giao đấu cùng với một quái vật to lớn khác. Tiếng đánh nhau kịch liệt ảnh hưởng đến cả Thái Cổ không gian.
- … Sợ rằng, lại thêm một hung thú còn lợi hại hơn.
Biến động dị thường này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cổ Vu.
Trong lòng ba người đều không dễ chịu. Một hung thú có thể khiến cho cả Thái Cổ Ma Viên kinh sợ, rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?
- Chiến Đế, ngài hãy triệu những cao thủ trong Chiến tộc tới. Ta sẽ đi liên hệ với một số pháp tu. Cổ Vu đại nhân, còn có vu thuật của ngài… Kiếp nạn của Mạt Lệ lần này còn tệ hơn so với những lần trước đây, chỉ có cách triệu tập chúng cường giả Thái Cổ cùng nhau thương lượng đối sách. Chiến Đế… tại Thái Cổ tuổi tác của ngài hơn xa so với ta, có biết còn tuyệt đỉnh cao thủ nào vẫn chưa xuất hiện, có thể giúp đỡ được hay không? Thực lực của chúng ta vẫn còn không đủ. Những hung thú này sở hữu lĩnh vực, phòng hộ bản thân lại là rất mạnh, một kiếm toàn lực của ta cũng không thể đả thương Tổ Loan, thực lực của nó thật sự khiến người ta sợ hãi.
Phong Vân Vô Kỵ nói.
- Ngươi có thể liên hệ với pháp tu sao?
Trên mặt Chiến Đế thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Ta nghe nói tổ phụ của pháp tu là Phục Hy đã qua đời, những pháp tu trở về đã tuyển ra một pháp tổ mới, gọi là tân tổ, chẳng lẽ ngươi có quen biết vị tân tổ kia? Không thể nào, pháp tu vừa trở về không lâu, mà tân tổ cũng vừa mới xuất hiện. Trước đó ngươi vẫn ở cùng ta cùng tại hải dương hỗn độn, làm sao có thể quen biết tân tổ kia? Hơn nữa, pháp võ tranh đấu tồn tại đã lâu, e rằng muốn bảo bọn họ liên thủ cùng chúng ta sẽ có chút khó khăn.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền lắc đầu:
- Ngài nghĩ sai rồi. Tân tổ không phải người khác mà chính là ta, cho nên ta mới tự tin có thể triệu tập pháp tu tương trợ. Huống hồ, pháp tu và võ tu vốn chung một cùng gốc. Hôm nay cửu tinh trên không, cuộc chiến thần ma không còn xa, sư khác biệt giữa pháp võ còn quan trọng như vậy hay sao?
- Ngươi là tân tổ của pháp tu?
Cổ Vu nghe vậy không khỏi động dung. Vu và pháp vốn có chỗ tương đồng, đều có thể xưng là thuật. Nhưng so về gốc rễ, Vu tộc còn kém xa so với pháp tu. Trước khi rời khỏi Thái Cổ, tổ phụ của pháp tu là Phục Hy còn được xưng rằng có thực lực vượt hơn cả Chí Tôn. Tại thần ma đại chiến, một đội Pháp tu lưu lại Thái Cổ đã từng tạo thành thương tổn rất lớn cho ma tộc, vì vậy không thể xem thường thực lực của pháp tu.
Tổ Ly thấy thế cũng không hoảng, liền mở mồm phun ra một ngụm khí lạnh mờ mịt, trong nháy mắt đông cứng Thái Cổ Ma Viên thành một khối huyền băng rơi xuống.
"Ầm!"
Khối huyền băng kia còn chưa rơi xuống đất liền đột nhiên nổ tung. Thái Cổ Ma Viên hóa thành một bóng đen trực tiếp lao về phía phần lưng của Tổ Ly, chân trái to lớn đạp mạnh một cái. Thân thể của Tổ Ly bỗng nhiên trầm xuống, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
"Xoẹt!"
Tổ Loan vọt đến, một cánh quét ngang qua người Thái Cổ Ma Viên, đồng thời ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt bao phủ nửa người trên của Thái Cổ Ma Viên. Nhưng rất nhanh, tất cả lửa nóng đều bị hút vào trong cơ thể Thái Cổ Ma Viên, biến mất không thấy, màu đỏ tía trên bộ lông cũng trở nên đậm hơn vài phần.
"Ầm!"
Trước khi bị Tổ Loan quét xuống, Thái Cổ Ma Viên bỗng gập người, hai tay dùng sức ôm chặt lấy thân thể Tổ Ly. Tổ Ly đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể giãy dụa hóa thành một luồng sáng trắng bay về hướng bầu trời, cùng lúc này thân thể dài hơn ngàn dặm bỗng phình lớn, cố gắng thoát khỏi hai tay của Thái Cổ Ma Viên.
"Ngao!"
Thái Cổ Ma Viên đột nhiên buông một tay ra, bàn tay nắm lại dùng sức đánh vào đầu Tổ Ly.
"Ầm!"
Thái Cổ Ma Viên xoay tròn nắm tay, từng quyền đập vào trán của Tổ Ly, mỗi một quyền nện xuống điều khiến cho Tổ Ly đau đến toàn thân quằn quại. Trong số thần thú, lực lượng của Thái Cổ Ma Viên là cường đại nhất, cho dù là sinh vật như Tổ Ly cũng không chịu nổi lực lượng cuồng bạo này, thân thể không ngừng lắc lư. Mỗi khi nó muốn xoay người phun vào Thái Cổ Ma Viên trên lưng, lập tức bị Thái Cổ Ma Viên đánh mạnh một quyền vào đầu, khí lạnh phun ra liền chệch hướng.
"Kéc!"
Tốc độ của Tổ Loan đã đạt đến cực hạn, mỏ nhọn, cánh cứng, vuốt sắc không ngừng tấn công Thái Cổ Ma Viên. Dựa vào tốc độ, Thái Cổ Ma Viên gần như không cách nào bắt được hình bóng của nó. Có điều lúc này Thái Cổ Ma Viên đã trở nên điên cuồng, sự giận dữ hoàn toàn phát tiết trên người Tổ Ly, không hề để ý đến công kích của Tổ Loan, từng quyền liên tiếp đập vào người Tổ Ly, tiếng "bình bình" chấn động trời cao.
Phong Vân Vô Kỵ quan sát một hồ, nhận ra bất kể là Tổ Ly, Thái Cổ Ma Viên hay là Tổ Loan, thân thể đều vô cùng cường hãn, nhiều nhất cũng chỉ là đau nhức mà thôi, nếu muốn phân thắng bại e rằng cũng phải đến vài tháng, vì vậy cũng không nóng lòng tiến lên.
Hắn xoay người nói với Chiến Đế:
- Chiến Đế! Lúc này hai hung thú kia đã bị Thái Cổ Ma Viên quấn lấy, đây có thể nói là tình huống tốt nhất. Một số thần thú trưởng thành khác như Ly Loan hay Tuyết Ly, với thực lực của chúng ta hẳn là đều có thể đối phó. Việc này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta hãy bảo tất cả tộc nhân tránh xa nơi mà ba hung thú này giao chiến. Loại hung thú đỉnh cấp chiến đấu, phạm vi mà kình khí ảnh hưởng đến đủ khiến cho cao thủ Thần cấp bình thường hóa thành tro bụi.
- Ừm.
Chiến Đế gật đầu, xoay người hóa thành một vệt cầu vồng màu trắng bay về hướng bắc.
- Cổ Vu tiền bối, phần Thiên Ma Thần thông kia phải làm phiền ngài rồi.
- Ha ha, Thiên Ma Thần thông này đối với Vu tộc ta cũng có chút tác dụng… đợi sau khi nghiên cứu thành công, sẽ lập tức giao cho ngươi.
Thân thể Cổ Vu rung động, hóa thành vô số tơ nhỏ màu xanh lá tiêu trong hư không.
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, trông thấy Thái Cổ Ma Viên nhất thời cũng không có việc gì, lúc này mới yên lòng rồi đi. Đang muốn đi đến Hoàng Kim thành của pháp tu, bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai hắn: "Vô Kỵ, lúc này cơ hội tốt nhất của ngươi."
"Thương Khung Chí Tôn?" – Bàn chân Phong Vân Vô Kỵ đã bước ra liền rụt trở về, thần thức quét một vòng khắp nơi, nhưng lại không phát hiện được gì.
"Không cần tìm nữa, hiện tại ta cũng không có ở đây… Vô Kỵ, chuyện gì cũng dựa vào pháp tu là không nên. Hơn nữa, trong pháp tu ngoại trừ pháp tổ với khả năng thông thiên có thể hàng phục được Tổ Loan này, những pháp tu khác đối mặt loại hung thú này chỉ có một cách là phong ấn. Trong quá trình này, đối mặt với tinh thần phản phệ của hung thú, e rằng pháp tu sẽ bị tổn thất rất lớn. Trước cuộc chiến thần ma trước, bất cứ tổn thất nào đều là việc chúng ta không muốn nhìn thấy."
Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy tư: "Không biết ý của Chí Tôn là gì?"
"Thế giới. Vô Kỵ, đi thể ngộ một chút thế giới mà ta nói cho ngươi!" – Giọng nói như muỗi kêu của Thương Khung Chí Tôn vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ: "Thể ngộ một chút phần Hiên Viên Đế Tâm quyết mà Hiên Viên Chí Tôn lưu lại cho ngươi, so sánh cùng với công quyết của ta, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch khác."
"Vì sao Chí Tôn không ra tay?" - Phong Vân Vô Kỵ bất giác hỏi.
"Hung thú cấp bậc này có thể gây nên sát kiếp ngập trời tại Thái Cổ, nhưng ở một mặt khác lại là trợ lực rất lớn… Ta còn có nhiệm vụ khác. Hơn nữa, ta chỉ là một tia thần thức, nếu như tiêu hao quá lớn sẽ lập tức trở về bản thể." – Giọng nói của Thương Khung Chí Tôn càng trở nên yếu ớt: "Vô Kỵ, đừng phụ kì vọng của ta! Trong tất cả phi thăng giả, ngươi là người mà ta xem trọng nhất. Lần này là cơ hội tốt nhất của ngươi, giải quyết được kiếp nạn của Mạt Lệ sẽ khiến cho hành động sau này của ngươi thuận lợi hơn rất nhiều…"
Nói đến đây, thanh âm của Thương Khung Chí Tôn rốt cuộc không còn nữa…