Phi Thăng Chi Hậu

Chương 468 : Thần phục

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


- Ha!



Trông thấy mấy chục nắm tay công kích đến, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên quát lớn một tiếng, hai tay như tia chớp vung lên, trong khoảnh khắc như hóa thân thành Quan Âm ngàn tay đánh ra mấy chục quyền nghênh đón nắm tay của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt.



"Ầm ầm ầm!"



Toàn thân Phong Vân Vô Kỵ run lên kịch liệt giống như lúc nào cũng có thể vỡ tan, nhưng Bối Nhĩ Tư Ba Đạt cũng không dễ chịu gì, mấy chục phục chế thể đồng loạt bị Phong Vân Vô Kỵ đánh bay ra ngoài.



- Con mẹ nó, lão tử không tin chỉ là một yêu thú ngay cả hình thể cũng không đầy đủ mà cũng không thu thập được, Hấp Tinh đại pháp!



Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hai tay vươn vào hư không. Lĩnh vực rung lên kịch liệt một chút, sau đó nguyên khí đầy trời liền tràn vào trong cơ thể hắn.



- Bối Nhĩ Tư Ba Đạt, ngươi có năng lực vô hạn phục chế, vậy thì bổn tọa sẽ hút sẽ năng lượng bên trong lĩnh vực của ngươi, xem ngươi còn có thể phục chế được bao nhiêu bản thể.



Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ lại muốn dùng công pháp biến thái kia của hắn hấp thu năng lượng, trong mắt hàng vạn Bối Nhĩ Tư Ba Đạt chung quanh đồng thời hiện lên vẻ giận dữ, điên cuồng hét lớn một tiếng:



- Chỉ cần ngươi có thể hấp thu thì cứ hút đi!



Dứt lời bàn tay của hắn liền mở ra, vô số thanh trường kích đồng loạt hiện lên trong tay. Hai tay vung lên, từng thanh trường kích liền đâm về hướng Phong Vân Vô Kỵ.



"Tên khốn khiếp này!" - Phong Vân Vô Kỵ dĩ nhiên không thể nào để mặc cho nhiều Bối Nhĩ Tư Ba Đạt như vậy đánh vào người, đôi cánh ác ma to lớn phía sau đập một cái, kéo theo mây đen cuồn cuộn bắn ra cực nhanh. Bên dưới chân, từng thanh trường kích dài mấy ngàn trượng chuẩn xác đánh vào nơi hắn vừa đứng, va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu chói tai vang khắp lĩnh vực.



"Vù!"



Tiếng gió gào thét bên tai. Phong Vân Vô Kỵ không hề suy nghĩ, hai chân đạp giữa hư không, thân thể đột nhiên trở nên mờ ảo, sau một khắc đã hóa thành một luồng khói nhẹ xuyên qua khe hở giữa hai thanh trường kích màu bạc.



"Ồ! Hình như Đệ Tam có một công quyết gọi là Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp." - Khi hai luồng gió sắc ẩn chứa kình lực thổi qua bên tóc, một ý niệm đột nhiên xẹt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.



- Ha!



Những tiếng quát lớn lại vang lên, hóa thân của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt che kín cả hư không, công kích gần như liên miên không dứt. Từ sau khi so một quyền với đám hóa thân của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt, Phong Vân Vô Kỵ đã không còn tự mình chuốc khổ mà lại liên tục lách người né tránh.



- Khốn khiếp, có bản lĩnh thì hãy cùng bổn tọa so tài mấy chiêu!



Sau mấy phen thất bại, Bối Nhĩ Tư Ba Đạt không khỏi giận dữ gầm lên.



- Bổn tọa chỉ là lười động não, chứ không phải là không có đầu óc. Ngươi cho rằng bổn tọa giống như ngươi à? Ha ha ha…



Phong Vân Vô Kỵ châm chọc không hề lưu tình, tiếp đó thân thể vặn một cái, đột nhiên trở nên dẹp đi…



- Ngươi…



Bối Nhĩ Tư Ba Đạt giận tím mặt, một kích liền quét về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Tiếng gió vù vù thổi qua, thân thể Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một luồng tơ nhỏ phất phơ, trường kích kia liền quét qua bên dưới người, không hề chạm đến…



Tại khoảnh khắc này đầu óc Phong Vân Vô Kỵ lại trở nên vô cùng tỉnh táo. Lĩnh vực của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt tất nhiên lợi hại, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng, đó là thân thể khổng lồ. Thân thể cao lớn mang đến cho Bối Nhĩ Tư Ba Đạt lực lượng vô tận, nhưng nhược điểm của nó lại là hành động không linh hoạt. Dựa vào thân thể nhỏ bé, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể đùa giỡn Bối Nhĩ Tư Ba Đạt trong tay, khiến cho đối phương hoàn toàn không chạm được một góc áo của mình.



Từng nắm tay to lớn đánh về hướng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng mặc cho Bối Nhĩ Tư Ba Đạt vận kình ra sao, nắm tay luôn luôn sai lệch vài phân. Khi vô số phục chế thể từ các phương đồng thời công kích, Phong Vân Vô Kỵ lại giống như một luồng khói ngoằn nghoèo từ bên trong khe hở của mấy nắm tay lướt ra.



Gió lớn gào thét bên trong lĩnh vực. Chỉ cần có gió, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không hề sợ hãi nắm tay của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt.



- Hà hà, tên to xác, mạnh lên, mạnh lên nữa! Vô Cùng lĩnh vực, vô hạn phục chế, khặc khặc… tới đánh ta đi nào!



Phong Vân Vô Kỵ không ngừng chế nhạo, thậm chí về sau còn ôm hai tay sau đầu, nhàn nhã ngâm nga.


"Thật sảng khoái!" - Từng phục chế thể của Phong Vân Vô Kỵ thu hồi chân phải từ trên người Bối Nhĩ Tư Ba Đạt, trong lòng sung sướng. Rất hiển nhiên Phong Vân Vô Kỵ còn không dự định giết chết Bối Nhĩ Tư Ba Đạt. Cuốn đối phương vào trong lĩnh vực, dự định của Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ là trước khi Bối Nhĩ Tư Ba Đạt thần phục phải giáo huấn tên kiêu ngạo này một chút, cho hắn biết có thái độ không tốt với người lãnh đạo trực tiếp thì phải chịu hậu quả như thế nào.



- Bối Nhĩ Tư Ba Đạt, suy nghĩ thế nào rồi, vẫn không muốn gia nhập làm thủ hạ của ta sao?



Phong Vân Vô Kỵ xoa xoa tay, không nhanh không chậm nói.



- Tôi thần phục, tôi thần phục… còn không được sao?



Bối Nhĩ Tư Ba Đạt vô cùng ủy khuất nói.



- Ngươi vẫn còn thức thời, ta còn tưởng rằng ngươi chuẩn bị đối kháng đến cùng đấy chứ. Ha ha… ta vốn đã chuẩn bị nhặt xác giúp ngươi rồi.



Phong Vân Vô Kỵ nói:



- Tiếp theo nên làm thế nào, chắc không cần ta dạy cho ngươi chứ?



Bối Nhĩ Tư Ba Đạt không nén được ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, cuối cùng mở miệng lập lời thề máu, lại đem một tia nguyên thần giao cho Phong Vân Vô Kỵ, bị hắn đưa vào trong biển ý thức.



"Bách!"



Sau khi Bối Nhĩ Tư Ba Đạt thần phục, Phong Vân Vô Kỵ lập tức tán đi lĩnh vực, ánh mắt lướt qua đám người Thái Huyền đang chiếm ưu thế, khẽ nhíu mày quát lên:



- Dừng tay, tất cả dừng tay…



- Con mẹ nó dừng lại hết cho ta!



Bối Nhĩ Tư Ba Đạt cũng gầm lên, thanh âm che lấp cả giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ, giống như muốn đem sự đè nén trong lòng phát tiết ra ngoài.



- Hử?



Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại, vẻ mặt không vui nhìn thoáng qua Bối Nhĩ Tư Ba Đạt cao lớn.



Bối Nhĩ Tư Ba Đạt trong lòng rùng mình, lập tức cúi cái đầu xấu xí xuống thấp.



Bất luận ra sao, khi Phong Vân Vô Kỵ và Bối Nhĩ Tư Ba Đạt đồng thời lên tiếng ngăn cản, không một ai dám không dừng tay. Chiến trường vốn kịch liệt đột nhiên an tĩnh lại, ma tộc của Ám Hắc quân đoàn giật mình nhìn vua của bọn họ đứng phía sau Phong Vân Vô Kỵ, hai tay giơ lên thoạt nhìn giống như một sủng vật.



- Được rồi, hiện tại không cần phải đấu tiếp nữa. Bối Nhĩ Tư Ba Đạt đã thần phục ta, từ nay về sau các ngươi chính là thủ hạ của bổn tọa. Ha ha ha…



Phong Vân Vô Kỵ kêu lớn. Nói xong lời cuối cùng lại nghĩ đến Hỗn Độn lĩnh vực vừa mô phỏng được một năng lực lĩnh vực không tệ, không khỏi đắc ý cười ha hả.



Bối Nhĩ Tư Ba Đạt lúc này rất ngoan ngoãn, phối hợp quỳ xuống, cung kính nói:



- Tham kiến chủ nhân!



Bối Nhĩ Tư Ba Đạt vừa quỳ xuống, những Ám Hắc ma tộc khác tất nhiên là không dám đứng, lần lượt quỳ xuống:



- Tham kiến ma chủ!



Nhìn từng phiến ma tộc như thủy triều quỳ xuống. Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy tâm tình sảng khoái, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, trong lòng thầm nghĩ: "Một khởi đầu tốt là phân nửa của thành công, có lẽ… sự tình cũng không khó như ta tưởng tượng…"



Lại nhìn lên bầu trời, lúc này bỗng có cảm giác sáng trong chưa bao giờ từng có…