Phi Thăng Chi Hậu
Chương 471 : Thao Thiết
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Trong tai nghe được tiếng cười non nớt kia, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dần dần thanh tỉnh lại, thân thể cao lớn cũng như quả bóng bị xì hơi từ từ thu nhỏ, trong nháy mắt đã khôi phục hình người.
Hắn tiện tay chụp một cái liền kéo thằng ngóc đang ngồi trên đỉnh đầu xuống, cặp mắt có vẻ hơi suy yếu chằm chằm vào thằng nhóc, lạnh lùng nói:
- Thằng nhãi con này, xem ra không chỉnh lý thì ngươi đúng là vô pháp vô thiên, ngay cả lão tử của ngươi cũng không nhận ra!
"Bách!"
Ngón tay búng nhẹ, ma nguyên thuần túy và u ám nhất trong cơ thể liền tập trung trong tay, hình thành năm ngọn châm nhỏ như lông trâu. Phong Vân Vô Kỵ làm như muốn bắn vào trên mông của thằng nhóc kia.
"Oa!"
Thằng nhóc khóc lớn một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sợ hãi, lo lắng nhìn chằm chằm vào năm ngọn châm nhỏ được bao phủ bởi một lớp màu đen nhàn nhạt trên tay Phong Vân Vô Kỵ.
- Hừ, thằng nhãi ngươi cũng biết sợ à!
Phong Vân Vô Kỵ búng tay một cái, năm ngọn châm nhỏ kia liền hóa thành khói tán đi. Vừa muốn bỏ tay xuống, thằng nhóc bỗng dùng sức giãy một cái, thừa dịp Phong Vân Vô Kỵ không chú ý liền hóa thành một luồng khói bay về hướng Trung Ương ma sơn, giọng nói non nớt thật lâu không dứt…
Phong Vân Vô Kỵ đứng yên một lúc, cũng không lập tức đuổi theo. Sau khi hóa thân thành Ma Viên, chân khí trong cơ thể hắn không còn, trở nên suy yếu. Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ liền nhắm mắt minh tưởng, đồng thời Hấp Tinh đại pháp xuyên thấu qua lỗ chân lông toàn thân phát ra, hấp thu năng lượng khổng lồ trong chu vi ngàn dặm.
"Kéc!"
Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng kêu của phi cầm vang vọng hư không, sau đó chỉ thấy một bóng đen to lớn lướt qua giữa những dãy núi nhấp nhô. Cửu tinh xuất hiện, trời đất vốn đã có hơi u ám, nhưng sau khi tiếng kêu này vang lên, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện phiến thiên địa này bỗng trở nên tối sầm, giống như bị một phiến mực nước hắt qua.
Phong Vân Vô Kỵ từ trong điều tức khôi phục tinh thần lại, bất giác nhìn lên đỉnh đầu, trông thấy một quái vật to lớn sáng lấp lánh đang lướt qua trên cao mấy vạn trượng, đôi cánh to lớn như muốn che phủ cả bầu trời.
Phong Vân Vô Kỵ ngây người nhìn lên không. Một lúc sau bóng đen kia mới lướt qua khỏi đỉnh đầu, sau đó là một trận cuồng phong từ một mặt khác tràn đến, thổi vào người.
"Kéc!"
Ở phía xa, bóng đen kia đã hóa thành một điểm đen nơi chân trời, một lúc sau mới phát ra một tiếng kêu sắc bén. Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa dãy núi, ngẩn ra một hồi, nghi hoặc lẩm bẩm:
- Sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
- Là ngươi!
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói sắc bén truyền vào trong tai. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại, trông thấy bóng đen vừa mới rời kia lại nhanh chóng hiện lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt…
- Kim Sí Đại Bằng!
Phong Vân Vô Kỵ bật thốt lên, cuối cùng đã nhớ ra là thứ có uy thế bậc này lại khiến cho mình cảm thấy quen thuộc như vậy. Đây chính là Kim Sí Đại Bằng mà hắn gặp phải khi chạy khỏi biển Minh Ngục trước kia.
"Bách!"
Quái vật to lớn kia đứng cách mặt đất mấy ngàn trượng, đôi cánh vàng rực đột nhiên thu về, thân thể cao lớn cũng dần dần biến ảo, trong nháy mắt đã hóa thành một thiếu niên ánh tuấn hạ xuống đất.
Thiếu niên kia nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc, có lúc nghiến răng nghiến lợi, có lúc lại do dự bất định, lại nhìn vào khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ một hồi, cuối cùng gằn giọng nói:
"Đây, đây mẹ nó còn là yêu thú sao…"
Phong Vân Vô Kỵ tự biết thực lực của mình, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, Thao Thiết kia nhìn như chỉ tùy ý xuất chiêu, nhưng lực đạo phát ra lại không thua gì uy lực của một số đỉnh cấp ma công.
"Bổn tọa không tin lại không thu phục được một yêu thú…" - Phong Vân Vô Kỵ vươn người dậy, trong lòng thầm nghĩ, cũng không dám sơ suất nữa. Thao Thiết này nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng lực lượng của hắn tuyệt đối vô cùng biến thái.
- Lại lần nữa!
Phong Vân Vô Kỵ chợt nhoáng người, trở về đối diện với Thao Thiết, chậm rãi ngồi xuống. Ma nguyên trong cơ thể vận chuyển, toàn thân phát ra tiếng lách cách, ma khí dày đặc như sương mù từ khiếu huyệt toàn thân xông ra.
"Chỉ cần ngươi có thể làm cho ta nhúc nhích là được." - Thao Thiết vươn tay ra, dừng lại tại không trung, vừa nhai nhóp nhép vừa phát ra tiếng ồm ồm.
Hai cánh tay một lớn một nhỏ nắm vào nhau. Phong Vân Vô Kỵ bật hơi một tiếng, toàn thân bỗng nhiên dùng sức, toàn bộ địa lực lượng đều tập trung vào cổ tay…
Thao Thiết chớp chớp mắt một chút, hờ hững nói:
- Không tệ, có chút lực lượng, chỉ là… hình như vẫn chưa đủ…
- Hây!
Phong Vân Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, đôi cánh ác ma phía sau vươn ra, thân thể phình lớn, trong nháy mắt đã biến thành ma thân.
Thân thể cao mấy trượng đứng trước Thao Thiết, đồng thời khiếu huyệt toàn thân mở rộng, Hấp Tinh đại pháp toàn lực xuất thủ. Gió lớn đột ngột nổi lên, linh khí dồi dào tràn ngập trong phiến thiên địa này như nước chảy tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ rất tự tin vào lực lượng hôm nay, cho dù là núi lớn cũng có thể nhổ cả gốc lên, nhưng gặp phải Thao Thiết biến thái này cũng chỉ hơi lay động được cánh tay như chế tạo từ cốt thép của hắn.
- Ừm, cũng không tệ lắm, có điều xem ra ngươi vẫn chưa đủ cách để ta thần phục…
Thao Thiết trầm giọng nói, vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ không làm gì được.
"Mẹ nó, đây rốt cuộc là yêu thú gì, lực lượng lớn như vậy, so với núi còn khó lay động hơn… Lão tử cũng không tin không thể di chuyển được con yêu thú này!" - Mặc dù biết lực lượng vẫn còn có chênh lệch rất lớn so với Thao Thiết này, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không muốn từ bỏ. Thực lực mà Thao Thiết triển hiện ra, sức hấp dẫn đối với hắn lại càng lớn.
- Được rồi, đến lượt ta…
Thao Thiết hơi đứng lên một chút, cánh tay như nước chảy dần dần giơ lên.
"Mẹ nó, lão tử không tin không thắng được ngươi!" - Phong Vân Vô Kỵ toàn thân nổi lên gân xanh, phía trong đã hiện lên màu máu, cắn răng một cái, lại lần nữa thi triển Ma Viên Biến…
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Thân hình cao to của Phong Vân Vô Kỵ lại lần nữa phình lên gấp đôi, cánh tay bỗng nhiên lớn thêm mấy lần, từng sợi lông dài màu đỏ từ trong khiếu huyệt nhô ra. Thao Thiết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, đang muốn nói gì, bỗng nhiên một lực lượng mạnh mẽ từ phía đối diện truyền đến, trong lực lượng như muốn hủy diệt thiên địa tràn ngập khí tức hung bạo…
"Bình bình!"
Thao Thiết rốt cuộc hơi lắc lư, dưới chân loạng choạng, chiếc đầu vuông vuông kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc…