Phi Thăng Chi Hậu
Chương 472 : Hoàng giáng lâm
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
"Bùng!"
Một bên được xưng là đỉnh cấp hung thú trong thiên địa, tuổi tác lâu đời, có thể nuốt cả trời đất. Còn một bên nhờ năng lượng hỗn độn còn sót lại từ vũ trụ ban đầu cải tạo thân thể, lại ngâm mình trong năng lượng mà Chủ Thần chúc phúc, có thể nói là một trong những thân thể cường hãn nhất trong vũ trụ.
Cả hai hung thú và ác ma đều sở hữu lực lượng đỉnh cao, hai cánh tay rắn chắc nắm vào nhau, dùng sức lay động. Dưới cơ nhục nổi lên từng sợi gân xanh căng cứng như cốt sắt, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "tinh tinh". Cơ nhục như thép đúc cũng phồng lên, phát ra những tiếng răng rắc khiến cho người nghe sợ hãi.
"Lão tử không tin dung hợp lực lượng lại không thắng được con hung thú ngươi!" - Gió lớn chợt nổi lên, quét qua trong trời đất. Dưới bầu trời u ám, hai tròng mắt của Phong Vân Vô Kỵ ngày càng đỏ rực, giống như hai chiếc đèn lồng đỏ treo tại không trung, thân hình càng phình lớn, cơ nhục bên ngoài thân co lại chồng lên nhau, ven rìa lộ ra những đường nét thô kệch cứng rắn. Lực lượng kết hợp từ Thái Cổ Ma Viên và nhân loại điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, dùng sức lay động đối phương.
- Ha!
Phía đối diện, Thao Thiết cũng là toàn thân sôi sục, trong mắt bừng lên ánh sáng hung ác, nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ. Lực lượng điên cuồng bá đạo lưu chuyển trong cơ thể, cũng dùng sức lay động đối phương.
"Xì xì!"
Hai bàn tay càng nắm chặt. Bên dưới da, từng mạch máu nhỏ như không thể quan sát càng phình lớn hơn, hình thành những đường vân cổ quái dày đặc bên trong cơ thể. Ban đầu chỉ ở bàn tay, dần dần một ma một thú toàn thân đều run lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Một khe nứt rõ ràng xuất hiện dưới chân hai người, cắt ngang qua phiến đại địa này. Khe nứt càng lúc càng lớn, đồng thời lại phân làm nhiều khe nứt nhỏ như tia chớp kéo dài về hai bên.
"Bùng!"
Từng mảng đất lớn dưới chân Phong Vân Vô Kỵ vỡ vụn, hóa thành những hạt bụi mù nhỏ nhất lơ lửng quanh người, hình thành một phiến bụi mù mờ mịt bao quanh một ma một thú.
"Vù!"
Tiếng gió vọng lại chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, dùng mắt thường có thể thấy được cuồng phong đã hình thành một vòng xoáy vẩn đục trong những dãy núi này.
- Ha!
Thao Thiết toàn thân run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm. Mặt đất trong chu vi trăm dặm nổ tung, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, những mảng núi vỡ bắn lên trời.
- Mẹ nó, không chơi nữa!
Thao Thiết rầu rĩ rống lên một tiếng, một lực lượng mới bỗng đánh văng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ. Chiếc đầu vuông vức như cục sắt mở rộng phun ra một luồng khí đen vẩn đục, hút lấy toàn bộ tinh khí, sương mù và đá vụn trong phạm vi trăm dặm vào trong miệng.
Từ bầu trời quan sát xuống, toàn bộ tinh hoa trong phạm vi trăm dặm quanh Thao Thiết đều hóa thành một dòng khí trắng mờ mịt bay vào trong miệng hắn, sau đó tất cả trở nên trống rỗng. Trong chu vi trăm dặm hoàn toàn tối đen, ánh sáng cũng không thể chiếu vào. Một lát sau không khí mới từ nơi khác tràn đến, dấy lên một làn sóng đục.
Đến cuối cùng, Hoàng đột nhiên hút lấy một chùm đất vụn bên dưới đất, dùng sức nắm chặt, sau đó lại mở ra. Một phiến bụi nhỏ mờ mịt như nước chảy thông qua những khe hở từ bàn tay rơi xuống trên những phù văn cổ quái màu vàng tối giữa hư không…
"Ầm ầm!"
Ngay khi chùm bụi nhỏ kia rơi xuống, quanh người Hoàng bỗng hiện lên từng đường nét màu hoàng kim. Nhìn từ chỉnh thể, những đường nét phức tạp này loáng thoáng cấu trúc thành hình dáng của một tòa thần điện.
"Bùng!"
Trong mặt cắt vũ trụ xa xôi vang lên tiếng của những sợi xích sắt. Mấy ngàn sợi xích sắt một đầu gắn với pho tượng ác ma, một đầu gắn với thần điện đồng đoạt gãy ra. Hư không chung quanh đột nhiên vặn vẹo một chút, sau đó thần điện trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng…
"Ầm ầm!"
Tại phía bắc Ma Giới, những đường nét cấu thành thần điện kia bỗng nhiên bừng sáng. Sau khi ánh sáng chói mắt qua đi, thần điện to lớn đột nhiên hàng lâm phiến đại địa này…
"Gào!"
Chung quanh thần điện, những ác ma dày đặc như biển nhìn lên thần điện hoàng kim kia, điên cuồng gầm lớn, sau đó vây quanh thần điện hoàng kim và hắc ám đen kim tự tháp, thành kính đích quỳ xuống…
oOo
Tại Thái Cổ.
Khi Phản Hồn xuất hiện giữa không trung, bên trong Chiến Đế hành cung tại đao vực, Chiến Đế mặc áo áo trắng ngồi xếp bằng đã lâu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng có thần xuyên qua Chiến Đế hành cung nửa trong suốt nhìn lên Phản Hồn tinh giữa không trung chỉ lộ ra những đường nét ven rìa như ẩn như hiện.
- Vạn năm, trăm triệu năm… chỉ vì giờ khắc này…
Chiến Đế mấp máy môi, trong đôi mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng lệ, thân thể ẩn giấu bên dưới đế bào rộng thùng thình hơi run rẩy, hai tay nắm chặt lại khiến các đốt ngón tay trắng bệch, không thể kìm được sự kích động trong lòng…
- Phi nhi, chúng ta… rốt cuộc có thể gặp lại rồi…
Thân thể hùng tráng của Chiến Đế lúc này lại có vẻ hơi khom xuống, tay phải run run quét qua mặt băng trơn trượt trước người. Sương mù mờ mịt tản đi, lộ ra một nữ nhân xinh đẹp và trầm tĩnh nằm trong băng tầng…