Phi Thăng Chi Hậu

Chương 502 : Chúng ta không sợ bị lãng quên

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


"Có thể như vậy, nhưng những cường giả kia e rằng sẽ liên tưởng ngươi với chủ nhân Sát Lục." - Thái Huyền suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này đối với ngươi dù sao cũng không phải là chuyện tốt."



Cách đó ngàn vạn dặm, Phong Vân Vô Kỵ ẩn thân trong một khe hở tối tăm ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh, sau đó nói ra một câu khiến Thái Huyền giệt mình: "Suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, sự thật mới là sự thật."



Phong Vân Vô Kỵ chỉ nói một câu, cũng chưa hoàn toàn nói hết, nhưng những lời này lại giống như một tiếng sấm vang lên trong lòng Thái Huyền, làm cho đầu óc vốn bình tĩnh của y rung lên.



Từ trước đến giờ Thái Huyền luôn phục tùng Phong Vân Vô Kỵ tại Ma Giới, chẳng qua là vì cam kết với Đệ Tam Phân Thần. Ít nhất ở trong lòng Thái Huyền, Đệ Tam Phân Thần chí tình chí tính kia mới là sư đệ của mình chứ không phải người này. Một người đã sống ngàn vạn năm, hơn nữa có thể sống sót dưới chính sách máu tanh, ít nhiều gì đều có chút bản năng nhìn người xem tướng. Hình ảnh của Ma Giới Đệ Nhất Phân Thần trong lòng Thái Huyền chính là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, chỉ biết một lòng theo đuổi lực lượng, nhưng lại không hề cố gắng. Trong ấn tượng của Thái Huyền, ngay cả mỗi câu nói Đệ Nhất Phân Thần cũng không phải là một kẻ biết dùng đầu óc.



Cho đến lúc này, Thái Huyền mới biết mình có vẻ đã đánh giá thấp phân thần tâm ma này.



"Đúng vậy, ngươi nói rất đúng." - Thái Huyền trong lòng thở dài một tiếng, hồi lâu mới trả lời.



"Tốt lắm, các ngươi không sao là được rồi. Đại quân của vương triều giao cho ngươi quản lý bản tọa cũng yên tâm. Trong thời gian tớ ta không thể trở lại Trung Ương ma sơn được, nếu như trong thời gian ngắn xuất hiện nhiều lần, khó tránh khỏi khiến người ta hiểu lầm, dẫn đến phiền phức không cần thiết. Tâm quyết này hình như đã có hiệu quả, ừm, chờ bản tọa thử một chút rồi nói sau. Tất cả giao cho ngươi, cứ như vậy đi!" - Nói xong những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền cắt đứt liên hệ với Thái Huyền.



Bên ngoài dãy núi, trên mặt đất mờ mịt bị bóng tối bao trùm, đông đảo yêu ma cấp thấp tay cầm đuốc tiến về nơi này, tiếng mắng chửi ồn ảo càng lúc càng lớn.



Tính toán một chút, ước chừng một lát nữa những kẻ này sẽ lục soát đến đây, Phong Vân Vô Kỵ liền dứt khoát đứng dậy.



"Bùng!"



Khói mù nồng nặc từ trong cơ thể hắn tỏa ra, hai chiếc cánh dơi to lớn nhô lên từ bả vai, sau đó mở rộng. Dưới sương mù dày đặc che phủ, thân thể của hắn không ngừng phát ra tiếng "lốp đốp" như rang đậu. Trong thanh âm giòn giã, thân thể của Phong Vân Vô Kỵ càng lúc càng cao, chỉ torng nháy mắt đã khôi phục ma thân vốn có.



Mới vừa khôi phục ma thân, khí tức cường đại và uy nghiêm của ma tộc cao cấp liền tỏa ra bốn phía. Ở bên kia vách núi dựng đứng, đại quân vốn ồn ào bỗng trở nên yên lặng như tờ. Những yêu ma đứng trước nhất chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh ập vào mặt, bó đuốc trong tay chập chờn phát ra tiếng nổ lốp bốp. Bởi vì nhiều người, khoảng cách lại quá gần nên cảm thấy hơi nóng, lúc này bỗng nhiên biến mất, cả người như rơi xuống hầm băng.



Trong cảm giác, phía trước cách đó không xa, ở bên kia vách núi dựng đứng vươn đến tận trời như đã biến thành một vòng xoáy không đáy, bên trong như có một yêu thú kinh khủng đang ẩn nấp. Một luồng khí lạnh lướt qua trong lòng chúng yêu ma.



- Kẻ nào? Bên kia rốt cuộc là ai?



Một tên yêu ma cấp thấp cả người mọc lông xanh vừa cố gắng ổn định tâm thần vừa quát lên, cánh tay cầm bó đuốc không ngừng run rẩy,.



"Xoẹt!"



Đám yêu ma kia chỉ cảm thấy một luồng gió rét sắc bén từ bầu trời thổi qua, tên yêu ma lông xanh vừa lên tiếng quát hỏi liền trợn mắt, thẳng tắp ngã xuống, một vết máu từ giữa trán của hắn kéo dài đến bụng, máu tươi trong nháy mắt phun trào.



"Xuýt"



Đám yêu ma phía trước đều hít một hơi lạnh.



"Cộp!"



Tiếng bước chân vang dội truyền đến từ bên kia ngọn núi lớn chọc trời trước mắt, sau đó một tên yêu ma cao cấp cao hơn hai mươi trượng, cả người hừng hực ma khí, tỏa ra uy nghiêm cường đại vòng qua vách núi dựng đứng, từ trong bóng tối đi ra. Dưới ánh đuốc như chùm sao chiếu rọi, tên yêu ma cao cấp trên đầu có sừng kia bỗng trắng một cách lạ thường, trắng đến gần như trong suốt, giống như đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.



Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, sau khi hóa thành ma thân, thoạt nhìn vừa dữ tợn lại có chút khôi ngô. Vì cố ý, khí tức của ma tộc cao cấp trên người hắn vô cùng dày đặc, trong mắt bắn ra tia chớp, có cảm giác như khinh thường thiên hạ.



- Thấy bản tọa còn không quỳ xuống!



Cặp môi của hắn mở ra, giọng nói lạnh lùng và dữ tợn tiếng sấm lướt qua trên đầu đám yêu ma lục soát này, một hồi lâu tiếng vang mới từ xa vọng lại.



- Tham kiến đại nhân!



Phía trước đại quân, đám yêu ma toàn thân run rẩy quỳ xuống, vẻ mặt đã sớm trắng bệch. Đám yêu ma phía trước vừa quỳ xuống, thân hình của Phong Vân Vô Kỵ lập tức lộ ra trong mắt đám yêu ma cấp thấp phía sau.



Những yêu ma đi trước vốn đều có thực lực cao hôn một chút, cho nên đám yêu ma phía sau càng không chịu nổi áp lực, nếu không phải vì chẳng biết đối phương ở đâu thì có lẽ đã sớm quỳ xuống rồi.



Trong ánh mắt chăm chú của vô số yêu ma, Phong Vân Vô Kỵ trần truồng đứng trước mặt đội quân này, trong lời nói hoàn toàn không có chút nào mất tự nhiên, giống như đấy vốn là chuyện đương nhiên.



- Lão già kia, xuống đây cho ta! Đúng, chính là ngươi!



Phong Vân Vô Kỵ đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng ở một lão phù thủy thân hình khô quắt đang bay trên trời, trên người mặc áo bào đen, trông giống như một gốc cây già khô héo ngàn vạn năm.



- Tôi… Tôi à?



Lão phù thủy dùng bàn tay gầy gò chỉ chỉ vào chóp mũi của mình, đôi mắt vẩn đục mở thật to, trong giọng nói đã có vẻ run rẩy.



- Còn cần bản tọa nói lần thứ hai sao?


"Còn nhớ thủy lao dưới lòng đất Ma Giới không? Tộc nhân… ta ở chỗ này đó gặp được rất nhiều tộc nhân, có đến hàng chục vạn, không, có thể là cả trăm vạn."



"A!" - Phong Vân Vô Kỵ giật mình, tiếp đó mừng như điên, lập tức mở ra một thông đạo tại không gian phía trước, sau đó bước vào bên trong biến mất không thấy.



Một làn sóng gợn không khí nổi ra bên người Phong Vân Vô Kỵ. Những nhân tộc chung quanh đều căng thẳng, đề phòng nơi nổi ra sóng gợn kia. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, tại trung tâm làn sóng gợn kia chỉ có một gã nhân tộc mặc áo bào trắng, khí tức ung dung bước ra ngoài, chính là Đệ Tam phân thần.



Ánh mắt đảo qua đám người đông nghịt chung quanh, khuôn mặt dữ tợn của những bóng người kia in vào trong mắt Đệ Tam phân thần không có một vẻ nhu hòa. Cảm giác được gọi là "kích động" và "cảm động" dâng lên trong lòng hắn.



Gần như ngay khi nhìn thấy những bóng người này, Phong Vân Vô Kỵ liền nhận ra đây là những người biến dị bên trong thủy lao dưới lòng đất Ma Giới.



Đệ Tam Phân Thần mấp máy môi, dường như muốn nói gì, nhưng lại không phát ra được bất cứ thanh âm nào. Hắn lại thử một chút, nhưng vẫn như cũ không nói được.



- Tộc nhân của ta, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?



Cuối cùng vẫn là nam tử trung niên kia lên tiếng:



- Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới.



- Ta là Phong Vân Vô Kỵ, đến từ Thái Cổ.



Một hồi lâu, Đệ Tam phân thần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói ra một câu.



Đám người biến dị chung quanh liền run lên. Thanh kiếm gác ở trên cổ Đệ Nhất phân thần cũng buông xuống.



Chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh như chết chóc, chỉ còn lại tiếng lốp đốp của những thi thể ma tộc bốc cháy bên dưới.



Nam tử trung niên kia mấp máy môi, nhưng cũng không phát ra được lời nào, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng phát hiện, từ trong khe mắt khép lại của nam tử này có hai dòng nước mắt ẩm ướt chảy xuống.



- Đã bao nhiêu năm rồi, ta tưởng là sẽ không còn được gặp lại tộc nhân của Thái Cổ nữa.



Nam tử trung niên thở dài một tiếng, nói ra một câu khiến mọi người giật mình, giọng nói có vẻ cay cay. Trong bóng tối loáng thoáng vang lên những tiếng khóc nghẹn ngào.



Giờ phút này, tất cả tộc nhân đều buông lỏng binh khí trong tay, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, trên mặt nước mắt không ngừng chảy xuống.



- Chúng ta tưởng rằng đã sớm bị người khác quên lãng, không ngờ ở nơi này lại một lần nữa gặp được tộc nhân của cố hương. Còn có người… không vì chúng ta đã biến dị mà không nhận ra.



- Chúng ta không sợ bị lãng quên. Chúng ta chỉ sợ tất cả những thứ bỏ ra lại không đổi được bất kỳ hy vọng nào.



- Cho dù chết, chúng ta cũng hận.



- Chúng ta đã trở lại. Bao nhiêu hận thù, bao nhiêu giận dữ, vĩnh viễn không thể ngủ yên. Quốc độ tử vong của Linh Hồn Chi Chủ cũng không thể vây khốn chúng ta. Trời cao đã cho chúng ta thêm một cơ hội, để chúng ta trốn ra được từ trong quốc độ của Chủ Thần, một lần nữa sống lại từ đống xương khô mục nát.



……



Trong bóng tối, từng thân thể cao lớn như núi sụp xuống, nức nở giống như những đứa trẻ. Ở nơi Ma Giới tối tăm ngột ngạt này, bọn họ không biết đã trải qua bao nhiêu ngày đêm mờ mịt. Hàng trăm vạn năm, hàng ngàn vạn năm trôi qua, ngay cả bọn họ cũng đã cho rằng mình đã bị quên lãng. Trời đất của Ma Giới đã thay đổi bọn họ, làm cho thân thể của bọn họ dị biến, cuối cùng mang theo thân thể dị biến đó đau đớn chết đi.



- Ai!



Đệ Tam phân thần thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt không ngừng lăn xuống, ướt nhẹp cả áo bào.



"Không ai có thể tưởng tượng sự thống khổ của bọn họ. Cái cảm giác tăm ngột ngạt sống lây lất đó, một ngày có thể chỉ thoảng qua trong nháy mắt, một năm cũng trôi qua rất nhanh, nhưng trăm vạn năm, ngàn vạn năm thì sao? Cái cảm giác ngăn cách vĩnh viễn rời xa cố hương đó, cái cảm giác bị hành hạ, cảm nhận tất cả kỳ ức càng ngày càng trở nên mơ hồ, càng ngày càng xa xôi, ai có thể hiểu được?" - Nhìn bầu trời đêm mờ mịt, Đệ Tam phân thần lặng lẽ thầm nghĩ.



Lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Đệ Tam phân thần và những tộc nhân biến dị này không ngừng rơi lệ, một cảm giác gọi là đố kỵ bỗng nảy sinh trong lòng Đệ Nhất phân thần.



"Có lẽ, ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được sự cảm động này giống như Đệ Tam, bởi vì… ta là một ma." - Đệ Nhất phân thần yên lặng thầm nghĩ.



"Bộp!"



Một giọt nước ướt át chảy xuống mu bàn tay. Phong Vân Vô Kỵ giệt mình, bất giác sờ lên mặt, mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã rơi lệ, nước mắt trên mặt đã gần khô khốc.



"Cheng!"



Trong bóng tối, từng nhân tộc cầm lấy binh khí bên cạnh đứng lên, thân thể thẳng như núi, một loại lực lượng gọi là kiên cường dâng lên trong lòng.