Phi Thăng Chi Hậu
Chương 535 : Chiến cuộc (11)
Ngày đăng: 21:07 19/04/20
Tại Ma Giới.
Mặc dù bị tầng tầng lớp lớp cao thủ ma tộc bao vây, nhưng vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn thản nhiên, không hề thấy có chút hoảng hốt nào. Những ma tộc này đều là cao thủ cấp Thiên Ma Thần, cũng là tương đương với cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ. Nhưng giống như củ hành tây cũng phân ra từng lớp, mặc dù đều là Thần cấp hậu kỳ, nhưng cảnh giới này cũng phân ra nhiều cấp bậc.
Lúc trước khi đối mặt với cao thủ Thần cấp hậu kỳ sở hữu lĩnh vực của Ma vực, Chiến Đế cũng là Thần cấp hậu kỳ, nhưng chỉ dùng một đao đã trong nháy mắt giết chết toàn bộ cao thủ Đao vực, đây chính là sự khác biệt giữa Thần cấp hậu kỳ cấp thấp và đỉnh cao.
Mà Phong Vân Vô Kỵ đã chạm tới cánh cửa của Chí Tôn, so với những Thiên Ma Thần này thì không chỉ mạnh hơn một hai lần. Kẻ duy nhất khiến hắn chú ý là tên yêu ma tự xưng là đại tướng của Hư Vô Chi Quân kia, Già Lan Lâu.
Yêu ma đầy trời lơ lửng trên không. Ma khí dày đặc hội tụ ở phía trên, tràn vào trong cơ thể của đám yêu ma. Phía bên dưới là Phong Vân Vô Kỵ đứng chắp tay, bất động không nói gì, nhưng trong lòng tất cả yêu ma đều dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
- Ha!
Sau một tiếng quát lớn, ma khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng như lôi đình vạn quân liền ập xuống đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co lại, mái tóc dài tung bay, tay phải như tia chớp từ trong tay áo bào trắng rộng thùng thình vươn ra.
Thời gian giống như chậm lại vô số lần.
Theo bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vươn ra, công kích đầy trời ập xuống khi còn cách hắn hơn ba mươi thước đột nhiên dừng lại. Cùng lúc đó "Ngự quyết" của Phong Vân Vô Kỵ cũng phát ra, đối tượng dĩ nhiên chính là chiến giáp màu đen trên người đám yêu ma. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Rắc rắc!"
Những tiếng giòn giã liên tục vang lên. Đám yêu ma sắc mặt khó coi, nhìn chiến giáp trải qua hàng trăm trận chiến tôi luyện trên người mình nứt ra từng khối như đậu hủ, hóa thành từng mảnh dài như đốt trúc từ rời ra khỏi người.
"Ầm!"
Ma khí đầy trời bắn ngược trở về với tốc độ kinh người, đồng thời từng mảnh chiến giáp vỡ vụn giống như hóa thành những thanh kiếm sắc, ven rìa lấp lóe ánh sáng lạnh kinh người, xoay lại đâm về phía chủ nhân của chúng.
"Cộp!"
Làm xong những chuyện này, Phong Vân Vô Kỵ liền bước về phía cung điện hoàng kim, chợt trông thấy một con rồng lớn màu đen từ trên trời cao lao xuống, nhanh chóng mở rộng trong tầm mắt.
Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, thân thể không lùi mà tiến tới, bắn về phía Già Lan Lâu.
"Ầm!"
Ánh đao màu đen mênh mông như biển rộng trong nháy mắt đánh trúng thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Già Lan Lâu trong lòng giật mình, gần như theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Một bàn tay trắng lạnh như kiếm nhẹ nhàng xẹt qua trước ngực Già Lan Lâu, nơi đi qua từng vết nứt không gian không ngừng sinh diệt.
"Ầm!"
Tại thời khắc nguy hiểm, tay trái Già Lan Lâu liền vươn ra như như tia. Sau một tiếng thét cuồng bạo, tay trái của Già Lan Lâu bỗng hóa thành một con rồng màu đen dữ tợn, vừa cặn nghênh đón công kích của Phong Vân Vô Kỵ.
"Ầm!"
Hai bàn tay va chạm vào nhau. Già Lan Lâu chỉ cảm thấy một luồng kình khí sắc bén không gì sánh nổi, từ bàn tay của đối phương tràn vào trong cơ thể giống như bẻ cành khô. Đối mặt với thế công sắc bén nhất trong vũ trụ sau thần lực, ma nguyên thuần túy nhất trong cơ thể luyện thành liên tiếp vỡ tan.
"Phút!"
Tâm tạng của Già Lan Lâu chấn động, dưới sự áp bức, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, thân thể như đạn pháo bắn vào cung điện hoàng kim phía sau người.
"Ong!"
Cung điện hoàng kim rung lên kịch liệt, phát ra những tiếng vang như chuông kêu.
Bị chấn động này ảnh hưởng, bên trong cung điện hoàng kim, Phượng Phi bỗng nhiên chậm rãi chuyển mình, rên rỉ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nàng là một bóng đen nơi góc cung điện đang ngồi yên không nhúc nhích. Dường như cảm nhận được Phượng Phi đã tỉnh lại, chiếc đầu của người nọ chậm rãi xoay qua, nhìn chằm chằm vào Phượng Phi.
Bên ngoài cung điện, sau khi dùng một chiêu đánh lui Già Lan Lâu, Phong Vân Vô Kỵ liền nhanh chóng lui về phía sau. Thân thể của hắn bắn ra, hóa thành một tia chớp ngoằn ngoèo, dọc theo khe hở giữa đám yêu ma lướt qua tầng tầng không gian, bay lên phía trên đám yêu ma kia.
Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ co lại, một luồng sáng lạnh lướt qua trong mắt, tóc đen bị khí lưu ảnh hưởng từng sợi tản ra sau đầu.
- Kiếm chi lĩnh vực!
Phong Vân Vô Kỵ giữ tư thế đầu dưới chân trên, trong lòng khẽ niệm một tiếng, sau đó năm ngón tay mở ra. Ánh kiếm sáng ngời chiết xạ xuống đỉnh đầu đám yêu ma, ánh sáng chói lòa chiếu lên khuôn mặt của đám yêu ma thành một phiến trắng bệch, đó là một loại thần sắc gần như tái nhợt.
"Xèo!"
Kiếm chi lĩnh vực chợt hiện rồi biến mất. Khi kiếm khí mệnh mông và ánh sáng sáng chói lòa kia tan đi, thần ma đầy trời liền như vẫn thạch từ không trung rơi thẳng xuống trên đất.
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, vững vàng đứng giữa không trung, áo bào trắng trên người theo cơn gió lất phất thổi qua nổi lên sóng gợn. Ánh mắt lạnh đến xương tủy nhìn chăm chú vào Già Lan Lâu vừa rồi thấy tình thế không ổn đã tránh ra ngoài, hơi lắc đầu một cái. Gương mặt Già Lan Lâu liền nhanh chóng biến thành màu đỏ tím.
- Dùng danh nghĩa của Linh Hồn Chi Chủ vĩ đại dưới vực sâu bóng tối, ban sinh mạng cho tất cả người chết!
Một giọng nói khàn khàn vang dội từ bầu trời truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy phía trên cây cột hướng đông nam đang có một tên Hắc Ám Quân Chủ mặc áo bào đen, trong tay cầm một cây quyền trượng màu đen dài đến một trượng, lơ lửng giữa không trung. Quanh người hắn là ma khí cuộn trào bành trướng.
- Tử Vong lĩnh vực!
Hướng đông bắc, một gã Hắc Ám Quân Chủ khác đang lơ lửng trên cây cột màu vàng tối, cao giọng ngâm xướng. Theo tiếng ngâm xướng của hắn, bóng tối dày đặc bỗng từ trên cây cột hướng đông bắc tỏa ra, hóa thành thủy triều ma khí cuồn cuộn che phủ phía trên.
- Hạn Chế lĩnh vực!
Hướng tây nam, một gã Hắc Ám Quân Chủ khác cũng lơ lửng trên cây cột màu vàng tối, tay áo vung lên. Một vầng sáng lĩnh vực hắc ám liền vẽ nên một hình cung trong hư không, nhanh chóng lan về hướng cây cột ở đông bắc.
- Cấm Bế lĩnh vực!
Bốn tên Hắc Ám Quân Chủ mượn bốn cây cột màu vàng tối thi triển ra bốn loại lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Phía trên cung điện hoàng kim nhất thời sấm chớp đùng đùng, mây đen cuồn cuộn, trong nháy mắt bị bóng tối bao trùm. Cảnh vật chung quanh vốn còn rõ ràng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, trong trời đất một màu tối đen, chỉ còn lại tòa cung điện kia phát ra ánh sáng màu hoàng kim, giống như một thánh địa độc lập với trời đất.
"Vù!"
Bên dưới đất, những Hắc Ám viễn chinh quân chết bởi Kiếm chi lĩnh vực bỗng nhiên mở mắt ra, sinh cơ bắt đầu tụ lại trong tinh thần và thể xác bọn chúng. Trong ánh mắt trầm trọng của Phong Vân Vô Kỵ, những Thiên Ma Thần vừa mới chết bởi Kiếm chi lĩnh vực này lần lượt sống lại.
Ma Đế Hoàng nhíu mày một cái gần như không thể quan sát, dường như không hài lòng lắm với lời giải thích này.
Mặc dù không quay đầu, nhưng người áo đen thần bí kia lại giống như nhìn thấy nhất cử nhất động của Ma Đế Hoàng. Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Có lẽ bệ hạ không biết, nhân loại và yêu ma vốn có sự khác biệt rất lớn. Không chỉ thể hiện trên kết cấu thân thể, mà còn biểu hiện ở tâm cảnh.
- Tâm cảnh?
Ma Đế Hoàng nghi hoặc nói. Mặc dù từng tham dự cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nhưng Ma Giới thật ra lại hiểu biết rất ít về nhân tộc Thái Cổ. Chỉ biết là nhân tộc Thái Cổ có rất nhiều công pháp kỳ diệu, bọn họ có thể thông qua những công pháp này để nâng cao thực lực của mình. Còn tại Ma Giới, hạn chế cấp bậc là vô cùng nghiêm ngặt, cấp Ma Đế trở xuống gần như không thể thông qua tu luyện để đạt tới cấp Ma Thần.
- Không sai.
Người áo đen thần bí khẳng định, trong giọng nói lộ ra sự hiểu biết đối với Thái Cổ:
- Dựa vào đặc tính có thể thông qua tu luyện để gia tăng cảnh giới võ công, nhân tộc Thái Cổ trong vô số năm nay đủ để sinh ra hàng vạn Chí Tôn, đó là nếu như không có tâm ma.
Thân thể Ma Đế Hoàng hơi rung lên:
- Hàng vạn!
- Đúng vậy.
Người áo đen thần bí nói:
- Mặc dù chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật khả năng lĩnh ngộ của nhân loại vượt xa yêu ma. Hơn nữa, loại nhân vật giống như Kiếm Thần cũng chỉ là lực lượng bề ngoài của nhân loại Thái Cổ, cũng không ai biết rốt cuộc Thái Cổ còn chôn giấu bao nhiêu thế lực. Ta từng từ trong miệng một cao thủ Thái Cổ khác biết được, Bắc Hải chính là mộ của Hiên Viên. Có điều bởi vì thân phận đặc biệt của ta, cho nên ta vẫn không thể đến Bắc Hải thăm dò một phen. Mỗi lần chỉ cần đến gần Bắc Hải trong vòng vạn dặm, lập tức sẽ bị cao thủ bảo vệ nơi đó phát giác. Ta từng ba lần định đi đến Bắc Hải nhìn một chút, nhưng cả ba lần đều chưa đến gần, trong lòng liền dâng lên một cảm giác nguy cơ to lớn. Chắc hẳn ngài cũng biết vì sao tất cả ma tộc còn chưa đến Bắc Hải đều đột ngột chết đi.
- Tuy ta không thể tiến vào Bắc Hải, nhưng cũng không phải là không thu được bất cứ tin tức gì về Bắc Hải. Tại Bắc Hải tồn tại một quân đoàn tâm ma cường đại.
Người áo đen thần bí lần lượt nói ra những bí mật của Thái Cổ. Ở chung quanh, đám đại tướng của vương triều Ma Đế Hoàng đều lộ ra vẻ trịnh trọng. Những tin tức này bọn họ là lần đầu tiên nghe đến.
- Những kẻ đó đều có hi vọng trở thành Chí Tôn, nhưng bởi vì tâm ma nên không thể tiến vào cảnh giới Chí Tôn. Trong số những kẻ đó, người có công lực cao nhất có thể không thể sánh được với Kiếm Thần, nhưng cũng không chênh lệch quá xa. Phàm là bị đả kích lớn, nhất định sẽ có tâm ma, vì vậy không thể tiến vào Chí Tôn. Bệ hạ, có một chuyện chắc ngài còn chưa biết, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ đã được Đông Phương Thanh Long thánh thú chấp nhận rồi.
- Quả nhiên là thế.
Ma Đế Hoàng đứng chắp tay, như có suy nghĩ nói:
- Ngày đó thiếu chút nữa ta còn tưởng là Hiên Viên của Thái Cổ đột nhiên tiến vào Ma Giới, dọa cho chúng ta…
Đột nhiên nhận ra được mình có chút lỡ lời, Ma Đế Hoàng liền ho khan mấy tiếng, mượn cơ hội này dùng ánh mắt nghiêm nghị quét qua trên người đám thuộc hạ. Đám yêu ma trong lòng hiểu rõ, liền vội vàng cúi đầu xuống.
- Chúng ta tự biết là không địch lại, cho nên đã rút lui.
Ma Đế Hoàng không hề biến sắc, đồng thời thần thái trịnh trọng nói:
- Không ngờ Thái Cổ quả nhiên đã sinh ra Đệ Ngũ Chí Tôn. Chúng ta vẫn không hề nhận được tin tức gì.
Người áo đen thần bí cười nhạt một tiếng, cũng không muốn vạch trần tình thế khó xử của Ma Đế Hoàng.
- Nói hắn là Đệ Ngũ Chí Tôn cũng đúng. Nói hắn không phải là Đệ Ngũ Chí Tôn cũng không sai. Được thánh thú chấp nhận và dung hợp một phần, vẫn có sự khác biệt lớn so với hoàn toàn dung hợp. Ít nhất về mặt phát huy lực lượng của thánh thú, năng lực của Kiếm Thần còn kém xa so với Chí Tôn. Lực lượng của Chủ Thần cũng không phải trình độ như hắn có thể đối kháng được.
- Phong Vân Vô Kỵ mặc dù được thánh thú Thanh Long chấp nhận, nhưng cũng không dung hợp hoàn mỹ. Đạo của Chí Tôn mặc dù ta chưa chạm đến, nhưng bởi vì thân phận nên cũng kah1 hiểu rõ về chuyện này. Với năng lực và tư chất Phong Vân Vô Kỵ, nếu ngay cả hắn cũng không được thánh thú Thanh Long chấp nhận thì mới là kỳ lạ. Với tư chất của hắn, e rằng không hề dưới Hiên Viên Chí Tôn năm đó, thậm chí còn có phần cao hơn.
Lời tán dương của người thần bí khiến đám yêu ma chung quanh có chút không vui, đáy lòng cũng không phục cho lắm.
- Ta từng đi qua Kiếm vực, nhìn thấy Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do hắn tự nghĩ ra. Với sự kiêu ngạo của ta cũng không thể không thán phục một tiếng. Công pháp kia quả thật là đã vượt qua tạo hóa của trời đất và huyền bí của vũ trụ. Hắn có thể trong ngàn vạn năm đạt được thành tựu như vậy cũng không phải là không có đạo lý.
- Năm đó, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, ta gần như đã đọc qua tất cả võ học được khắc trong hang động dưới lòng đất Thánh sơn. Trong đó có một bộ công pháp không trọn vẹn cũng tên là "Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp". Ta gần như là vừa nhìn liền nhận ra, công pháp của Phong Vân Vô Kỵ chính biến thể của một sót bộ công pháp tàn khuyết. Có điều mặc dù là biến thể, nhưng kẻ này lại dùng ngộ tính của mình, dựa vào cơ sở để suy diễn ra một bộ công quyết gần như hoàn toàn khác hắn, uy lực càng vượt trên khẩu quyết không trọn vẹn kia, có thể xưng là một trường phái riêng.
- Mà trước đó không lâu, Kiếm Thần tại Thái Cổ thi hành "Thiên hạ luận võ" buồn cười gì đó, lại đem cả võ học của mình công bố ra. Đúng là tiện nghi cho ta. Hừ…
Trong giọng nói của người áo đen thần bí lộ ra vẻ châm chọc.
- Không biết chuyện này và hành động của chúng ta có quan hệ gì?
Ma Đế Hoàng mặt không biến sắc nói.
- Đương nhiên là có quan hệ. Phong Vân Vô Kỵ tại Thánh điện đã tiết lộ chuyện hắn là Đệ Ngũ Chí Tôn. Ta lập tức biết được một chuyện, đó là Chí Tôn của nhân tộc là Hiên Viên vẫn chưa chết.
- Quả nhiên là thế. Chúng ta đã sớm cảm thấy trong đó có vấn đề.
Ma Đế Hoàng có vẻ rất cảm xúc nói.
- Phong Vân Vô Kỵ không thể dung hợp với thánh thú Thanh Long, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là như thế. Ban đầu người nọ nói với ta, hài cốt của Hiên Viên đang ở trong lăng Hiên Viên. Người nọ không biết thân phận của ta, cho nên không thể nào gạt ta được. Trong chuyện này cũng có chút kỳ lạ. Ta đoán rằng Hiên Viên mặc dù chưa chết, nhưng e rằng cũng còn cách cái chết không xa.
Lời nói của người áo đen thần bí rất sắc bén. Trí khôn và năng lực suy diễn mà hắn biểu hiện khiến Ma Đế Hoàng bên cạnh trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
"May mà trên người kẻ này có huyết thống của ma tộc ta, nếu không với trí tuệ của hắn, e rằng sẽ cực kỳ bất lợi đối với ma tộc ta!" - Ma Đế Hoàng mặt không đổi sắc liếc nhìn người áo đen bên cạnh một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ, nghiệt duyên do người Thái Cổ tự mình tạo ra, bây giờ hãy tự trả giá đi!"
Người áo đen thần bí dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Nếu như chỉ vỏn vẹn giết chết ngàn vạn người Thái Cổ khiến bệ hạ bất mãn, vậy thì làm cho một Chí Tôn trở về nguyên hình, có thể khiến ngài hài lòng không?
- Hử?
Ma Đế Hoàng tâm thần khẽ động:
- Tiên sinh nói thế là có ý gì? Có thể nói kỹ càng hơn không! Trẫm có chút không hiểu, chẳng lẽ công lực như Thái Cổ Chí Tôn cũng có thể bị đánh trở về nguyên hình?