Phi Thăng Chi Hậu

Chương 536 : Chiến cuộc (21)

Ngày đăng: 21:07 19/04/20


- Loại người giống như Phong Vân Vô Kỵ, tu vi càng cao thì tâm chí cũng càng kiên định, chỉ mới ngàn vạn năm đã có thể chạm tới cảnh giới Chí Tôn, có thể mượn dùng một bộ phận thánh lực. Nhưng với tiến cảnh nhanh như vậy, cho dù hắn là thiên tài tuyệt thế thì trên tâm cảnh cũng luôn có chút sơ hở. Mà đệ tử Kiếm vực chính là sơ hở của hắn. Ta đã thu thập tư liệu của kẻ này, lại tiến hành phân tích đặc biệt về hắn. Kẻ này tâm chí kiên nhẫn, mặc dù có lạnh lùng vô tình, tâm vững như sắt, nhưng cũng có một phần nhiệt huyết xung động. Kẻ này rất quan tâm đến đệ tử Trì Thương của mình và các đệ tử của Kiếm vực. Có câu là "quan tâm sẽ loạn", chỉ cần chúng ta giết chết đệ tử Trì Thương của hắn và toàn bộ đệ tử Kiếm các, khiến cho Kiếm vực máu chảy thành sông, nếu có thể thì cố gắng làm cho cách chết của bọn chúng thê thảm một chút, như vậy đợi đến lúc Kiếm Thần chạy về Kiếm các, với tính tình của hắn nhất định bị đả kích lớn. Hắn sẽ trở nên giống như những Bắc Hải tù đồ kia. Chỉ cần trong lòng sinh ra tâm ma, kẻ này sẽ bị trở về nguyên hình. Ít nhất theo như hiểu biết của bản tọa, thánh thú tuyệt đối sẽ không chấp nhận một nhân loại không thuần khiết.



- Chỉ cần lần này chúng ta hành động theo như ước định, Thái Cổ chắc chắn sẽ bại. Đến cuộc chiến thần ma lần thứ hai, Thái Cổ sẽ trở thành lịch sử. Tất cả nhân loại Thái Cổ đều… nhất, đinh, sẽ, chết!



Nói đến câu cuối cùng, người áo đen thần bí lại gằn từng tiếng một.



oOo



Tại Kiếm vực, lúc Ma tộc phát động thế công.



Bầu trời mây nhạt gió lay. Sau khi Phong Vân Vô Kỵ rời đi, đám chiến sĩ Kiếm vực vẫn duy trì sự cảnh giác, nghiêm ngặt thủ vệ toàn bộ Kiếm vực. Trên trời, dưới đất và trong tháp các ở gần đều có đệ tử Kiếm vực.



Trên đỉnh núi sừng sững trong Kiếm các, Trì Thương mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, ngồi xếp bằng ở nơi Phong Vân Vô Kỵ thường ngồi trước đây, nhắm mắt buông mày, yên lặng tĩnh tu.



Phong Vân Vô Kỵ rời đi, Thánh Giả cũng rời đi, sau đó pháp tu của Kiếm vực lại bị Thánh Giả gọi đi, nghe nói là vì nghênh đón những đồng đạo sắp đến Hoàng Kim thành. Không lâu sau Cổ Vu cũng trở về Vu vực để chuẩn bị một chút. Toàn bộ Kiếm vực chỉ còn lại Trì Thương và một phần cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Chiến tộc bảo vệ.



- Ma khí?



Trong suy tư, thần thức của Trì Thương dung nhập giữa trời đất đột nhiên cảm giác được phương xa có một đoàn khí tức u ám kinh người phóng lên cao, khiến cho cả trời đất đều hơi rung động. Ma khí kia giống như một con mãnh thú cuồng bạo và hung ác đánh vào giác quan của Trì Thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Địch tấn công!



Bên ngoài Kiếm các, một tên đệ tử Kiếm các đứng trên tháp các sừng sững bơi đỉnh núi, nhìn về nơi chân trời phía đông, đột nhiên hét lớn.



Tiếng hét này như sấm sét kinh động toàn bộ Kiếm vực.



"Vèo!"



Một vệt nhỏ màu đen mắt thường khó phân biệt xuất hiện ở chân trời, dùng tốc độ kinh người xuyên qua tầng tầng hư không, cắm vào lồng ngực của tên đệ tử Kiếm các vừa phát ra cảnh cáo kia. Lực lượng mạnh mẽ trên mũi tên đẩy tên đệ tử Kiếm các kia bay về phía sau mấy trăm trượng, sau khi liên tiếp xuyên qua tám chín tên đệ tử Kiếm các mới hết đà, nổ thành một chùm sương mù tiêu tán.



Tốc độ của mũi tên kia quá nhanh. Trì Thương mới vừa vượt qua ngưỡng cửa Kiếm các, mũi tên đã xuyên qua mấy tên đệ tử Kiếm các. Trì Thương cứ trơ mắt nhìn chín gã đệ tử Kiếm các từ không trung rơi xuống như vậy, tâm thần chấn động.



"Ầm!"



Ngay khi mũi tên kia vừa biến mất, Trì Thương còn chưa từ dưới đất vọt lên không, toàn bộ Kiếm vực đột nhiên đất bằng nổi sóng. Mặt đất Kiếm vực và cả mấy tòa sơn mạch chung quanh đều rung động kịch liệt, từng đoàn khói bụi bốc thẳng lên trời. Trong phạm vi trăm dặm chung quanh Kiếm các, nơi chân trời bỗng xuất hiện ma khí dày đặc nối thành một đường, sau khi vòng quanh Kiếm các một vòng liền bắn thẳng lên trời.



Từ đường chân trời hướng đến Kiếm các, bầu trời nhanh chóng trở nên tối sấm, đồng thời từng đoàn mây đen khoách triển trên màn trời với tốc độ kinh người. Chỉ trong nháy mắt thời gian, Kiếm các đã bị bóng tối dày đặc che phủ.



Bước chân của Trì Thương hơi khựng lại, sau đó rụt trở về, đồng thời trong lòng trầm xuống. Trong vòng trăm dặm xung quanh Kiếm vực đã bị người ta dùng "cấm chế không gian", nói cách khác là tất cả tin tức ở nơi này đều không thể truyền ra ngoài được.



"Xoẹt xoẹt!"



Chung quanh bỗng vang lên những tiếng xé gió, sau đó trên bầu trời Kiếm vực bỗng xuất hiện những bóng đen lơ lửng trên không, ánh mắt lạnh giá và tàn nhẫn. Từ trên người bọn chúng, Trì Thương cảm nhận được ma khí và sát khí mãnh liệt ngút trời. Trong tai nghe được tiếng xé gió liên miên không dứt, chỉ trong khoảnh khắc trên bầu trời Kiếm các đã có đông đảo ma tộc tụ tập.
Cắn răng một cái, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên quát lớn, trong đầu tầng tầng ý thức phong ấn tràn ra, thần thức cường đại đến khó mà bộc phát nhanh chóng chiết xạ về bốn phía.



- A!



Đám yêu ma kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy ý thức đau đớn, lập tức như diều đứt đây bay ra ngoài. Ám Cát Cổ Đức cũng là kêu lên một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, thân thể lay động kịch liệt một chút. Một vệt máu từ khóe miệng hắn chảy ra, nhưng thân thể vẫn không ngã xuống.



Một vệt sát khí dày đặc lóe lên trong mắt Ám Cát Cổ Đức, năm ngón tay đang khống chế Phượng Phi đột nhiên co lại, muốn bóp vỡ cổ của Phượng Phi. Dưới khoảng cách gần như vậy, Ám Cát Cổ Đức thầm hạ quyết tâm, cho dù bị trúng một chưởng của Phong Vân Vô Kỵ cũng phải giết chết cô gái này, khiến Kiếm Thần hối hận cả đời.



"Kéc!"



Ngay lúc Ám Cát Cổ Đức ra tay, một tiếng phượng kêu bỗng vang khắp chín tầng trời. Ám Cát Cổ Đức chỉ cảm thấy nơi bàn tay có một luồng lực lượng nóng rực truyền đến, giống như muốn đốt cháy ngón tay của hắn.



- A!



Ám Cát Cổ Đức kêu lên một tiếng, ngón tay đang bấm chặt bất giác rụt lại. Hắn đưa mắt nhìn, trông thấy nơi cổ Phượng Phi một phiến đỏ tươi, có một con chim nhỏ giương cánh từ dưới da nàng chui ra, đập đôi cánh non nớt vài cái, sau đó đậu xuống trên bả vai gầy gò của Phượng Phi.



Còn chưa kịp suy nghĩ biến cố đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là sao, nơi khóe mắt bỗng có một bóng trắng lướt tới, Ám Cát Cổ Đức không hề nghĩ ngợi liền đánh ra một chưởng.



"Ầm!"



Cổ tay Ám Cát Cổ Đức vung ra, Tuyệt Đối lĩnh vực tại một khoảnh khắc cuối cùng chặn lại công kích của Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời dưới chân nhún một cái, hóa thành một dòng ảnh màu đen lui ra ngoài.



Một chưởng đánh lui Ám Cát Cổ Đức, Phong Vân Vô Kỵ liền bắt lấy bàn tay của Phượng Phi, sau đó nhanh chóng lao ra bên ngoài.



- Ngăn bọn chúng lại!



Ám Cát Cổ Đức ở phía sau quát lớn.



Đám yêu ma đầy trời gào thét lập tức xông tới. Trong số đó có hai tên mặc áo bào đen, trên đầu đội mũ trùm đầu, không bị người khác chú ý lẫn vào trong đám yêu ma, cũng lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.



Trông thấy đám yêu ma từ bốn phương xông tới, Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, tay phải liền mở rộng, muốn phát ra Kiếm chi lĩnh vực. Nhưng lĩnh vực còn chưa rời khỏi tay, một cảm giác cực độ nguy hiểm liền dâng lên trong lòng. Ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, rất nhanh dừng lại ở hai bóng đen lặng lẽ đánh về phía mình.



"Ầm!"



Kiếm chi lĩnh vực mới tỏa ra một nửa, hai tên Hắc Ám Chi Nô dùng áo bào đen che giấu liền hoàn toàn nổ tung giữa hư không, ánh sáng chói lòa trong nháy mắt chôn vùi tất cả yêu ma, đồng thời cũng bao trùm lấy bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ và Phượng Phi. Nơi uy lực lan đến, Ám Cát Cổ Đức đã mở ra Tuyệt Đối lĩnh vực cũng kêu thảm một tiếng, cả người bốc lên khói xanh, như diều đứt dây bay ra ngoài, một đường máu như suối phun.



Ngay lúc Trì Thương dùng kiếm khí bên trong Xích Tiêu phát ra tín hiệu cầu cứu, tại hướng tây bắc của Ma Giới.



Thân hình Bổn Tôn như u linh chậm rãi hiện ra cách quốc độ của Hoàng không xa, ngẩng đầu nhìn một phiến tối đen dày đặc dần dần mở rộng giữa không trung, lại nhìn quốc độ huy hoàng phía dướ, Bổn Tôn do dự một chút, cuối cùng mở ra một thông đạo không gian bay về hướng Thái Cổ xa xôi.



Sâu trong bóng tối, một chiếc vương miện lấp lánh chậm rãi hiện lên, bên dưới loáng thoáng có một hình người màu đen trong suốt đang giãy dụa.