Phi Thăng Chi Hậu

Chương 596 : Bộ tộc thủ hộ (6)

Ngày đăng: 21:08 19/04/20


Chủ Thần thứ mười bốn đã có dấu hiệu nóng nảy. Với địa vị tôn sùng là người đứng đầu chư thần, lại chiến đấu dây dưa với một con người lâu như vậy, đối với hắn là một sự nhục nhã rất lớn. Ma công của đối phương dường như là chuyên dùng để khắc chế mình, càng làm cho hắn vô cùng tức giận. Mặc dù muồn dùng năng lực một chiêu đánh chết đối phương, nhưng hắn có thể cảm giác được trong không gian Thái Cổ này tràn ngập lực lượng bình hành mãnh liệt. Hắn vốn đã chịu khổ với bình hành pháp tắc một lần, cho nên rất e ngại. Hơn nữa không biết vì sao, hắn cảm giác được sức chiến đấu của mình trong không gian này bị suy yếu rất nhiều. Càng khiến hắn kiêng kị là lực lượng bình hành trong không gian này lại có tính chủ đạo và chủ động rất mạnh. Nếu như hiện ra chân thân của Chủ Thần, hắn hoàn toàn tin tưởng có thể dùng một chiêu đánh chết đối phương, nhưng sau đó rất có thể sẽ bị phong ấn trong thời gian dài một lần nữa. Nhất thời hắn lâm vào trong một tình thế khó khăn, tâm tình cũng càng lúc càng nóng nảy.



Dưới tình huống này, Chủ Thần thứ mười bốn còn có một lựa chọn khác, đó là phá vỡ không gian rời khỏi Thái Cổ. Nhưng sự kiêu ngạo của một Chủ Thần khiến cho hắn tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt một con người. Đồng thời không gian quy tắc trên người đối phương dao động mãnh liệt cũng khiến cho hắn hiểu được, quyết định này chưa chắc đã có hiệu quả.



- Gào!



Sự bực bội cực độ khiến Chủ Thần thứ mười bốn ngẩng đầu gầm lên một tiếng điên cuồng. Một vòng sóng gợn màu xám từ trong cơ thể hắn lan ra khắp nơi. Nơi sóng gợn màu xám đi qua, không gian lần lượt vỡ vụn phát ra tiếng rào rào.



Một bóng đen nhoáng lên, thân hình Đế Thích Thiên hiện ra, vẻ mặt nghiêm trọng, năm ngón tay phải mở ra, chậm rãi đẩy tới trước người. Phía trước năm ngón tay, hư không bỗng dập dờn như nước gợn. Những vòng sóng gợn màu xám kia đi qua làn nước gợn này đều biến mất vô hình.



Ánh mắt lướt qua Chủ Thần thứ mười bốn càng lúc càng nôn nóng, mí mắt Đế Thích Thiên nhướng lên một chút, nhưng rất nhanh bình tình lại: "Tiểu tử, nhìn cho rõ nhé, đây chính là tác dụng kỳ diệu của lĩnh vực!"



Dứt lời, mái tóc dài của Đế Thích Thiên phất lên, thân thể cao lớn đứng giữa hư không, một tay giơ lên trời, hai chân đạp đất, hình dáng giống như thiên thần, gằn từng chữ một:



- Lĩnh, vực!



"Ầm!"



Tại trung ương Ma vực giữa Đế Thích Thiên và Chủ Thần thứ mười bốn, một tia sét đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào trên mặt đất cát sỏi. Tia sét mãnh liệt này đánh xuốn không hề báo trước, ngay sau đó trời đất chợt tối sầm lại. Bên trong ánh chớp, những đường nét trên mặt Đế Thích Thiên chiết xạ ra ánh sáng lạnh như sắt thép. Những sợi tóc dài phía sau đầu tản ra, tung bay phần phật trong gió lớn.



"Ầm!"


Tâm Ma hừ lạnh một tiếng, hờ hững nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt cách đó ba trượng. Vẻ mặt An Đức Liệt lập tức trở nên cứng đờ, không khỏi ngừng bước.



Trong sự yên tĩnh khó hình dung, cặp mắt như chuông đồng của Chỉ Thần thứ mười bốn thoáng hiện lên một tia sáng nguy hiểm, bàn chân duỗi một cái, đạp giữa hư không từng bước tiến về phía Đế Thích Thiên.



"Ai… ý trời đã như vậy!"



Đế Thích Thiên thở dài một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt quét qua một đám tộc nhân thủ hộ sau người, bình tĩnh nói:



- Nhất định phải dùng đến một chiêu kia rồi. Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?



Một tên tộc nhân thủ hộ áo bào đen tiến lên trước một bước, gật đầu bình tĩnh nói:



- Tộc trưởng, chúng tôi đã chuẩn bị xong.



Đế Thích Thiên quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt giống như vượt qua hư không vô hạn nhìn vào một nơi nào đó. Sau khi ngơ ngác nhìn ba giây, Đế Thích Thiên ngưng tụ tâm thần lại, đột nhiên nghiêng đầu nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt thẫn thờ, sắc mặt không vui không buồn đang ở ven rìa chiến trường, lớn tiếng nói:



- Vô Kỵ, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm. Lão phu biết thần thức của ngươi đã hóa thành trăm triệu, đi vào hàng tỉ không gian, giờ phút này bên trong cơ thể ngươi chỉ còn lại một tia bản năng, nhưng lão phu vẫn hi vọng ngươi có thể ghi nhớ những lời lão phu nói với ngươi hôm nay.