Phi Thăng Chi Hậu
Chương 627 : Tạo hóa (2 - 4)
Ngày đăng: 21:08 19/04/20
Lúc trước Công Tôn Chỉ Thương cấu kết với Ma Giới tấn công vào Thái Cổ, thức tỉnh ba Chí Tôn đang ngủ say, làm cho kế hoạch của Chí Tôn dùng phương pháp ngủ say để chữa thương sắp thành lại bại. Sau khi ba người Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ Chí Tôn cùng thương lượng, đã quyết định mở ra một không gian trong trời cao dùng làm nơi chữa thương, nhằm bảo vệ lẫn nhau. Dựa theo kế hoạch ban đầu của ba Chí Tôn, đến lúc cửu tinh liên châu, chẳng những thương thế của ba người trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên sẽ khỏi hẳn, hơn nữa công lực còn cao thêm một bậc, có khả năng đạt đến cấp bậc như Hiên Viên, không cần mượn lực lượng của thánh thú, chỉ dựa vào thân thể hóa thân thành rồng lớn vạn dặm. Đây cũng là do bốn Chí Tôn nghĩ đến chuyện bản thể của bốn thánh thú vốn yếu ớt, đồng thời lực lượng thánh thú không thể rời quá xa Thái Cổ, nhằm để trong chiến tranh tương lai, mở rộng lực lượng tác chiến của thánh thú đến một phạm vi rộng lớn hơn.
Nhưng mà trước đây không lâu, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ lại từ trong nhập định thức tỉnh. Ba người thình lình phát hiện, ngày xuất quan lại sớm hơn rất nhiều so với dự liệu. Mà sự xuất quan trước thời hạn này đã trả giá bằng việc không thể gia tăng năng lực. Nói cách khác, thương thế của ba Chí Tôn đã được chữa trị hoàn toàn, nhưng vì bị Chủ Thần thứ mười bốn chỉ huy đại quân Ma Giới tấn công vào Thái Cổ, quấy nhiễu giấc ngủ, khiến cho công pháp mà ba người tu luyện đã thất bại trong gang tấc, không thể đạt đến cấp bậc như dự tính ban đầu.
Từ trong nhập định thức tỉnh, ba người cũng không có thời gian kiểm tra tình huống trên người, liền thông qua cảm ứng giữa thánh thú, phát hiện Thanh Long đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Trong lúc vội vàng, bọn họ không có thời gian suy tính, lập tức từ nơi ngủ say chạy đến vùng trời Đông Hải, vừa vặn đến kịp thời điểm mấu chốt, cùng Vô Kỵ hợp thành Tứ Tượng đại trận khiến cho Quang Ám chư thần hoảng sợ bỏ chạy.
- Lần này chắc hẳn các người đã chú ý tới. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa ngồi lên ngôi vị của thần, nhưng Tứ Tượng đại trận lại không thể tiêu diệt hắn, ngược lại còn để cho hắn chạy thoát. Không chỉ như vậy, lúc ta cùng với Chu Tước, Huyền Vũ và Đệ Ngũ Chí Tôn thi triển Tứ Tượng đại trận, thình lình phát hiện, thánh lực của thánh thú đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn lại chỉ có thể phát huy được ba bốn phần.
- A!
Tất cả mọi người đều động dung. Lực lượng của bốn thánh thú không thể phát huy hoàn toàn, đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi Thái Cổ có thánh thú tới nay.
Bạch Hổ Chí Tôn dùng ánh mắt khiến mọi người bình tĩnh lại, sau đó nói tiếp:
- Chư vị, lần này triệu tập các người là muốn tuyên bố một chuyện. Khi cửu tinh liên châu, kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt e rằng không phải là chư thần, mà là Chủ Thần thứ mười bốn đã không còn sợ hãi Tứ Tượng đại trận. Thậm chí, rất có khả năng chúng ta phải đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn và chư thần liên thủ.
Vẻ mặt Cổ Vu và Thánh Giả giật giật hai cái. Thật ra hai người đã sớm có suy đoán đối với kết luận này, nhưng hầu hết những người khác vẫn kinh hãi không thôi. Cố đè nén sự khiếp sợ trong lòng, mọi người tiếp tục lắng nghe Bạch Hổ Chí Tôn nói.
- Ta cùng với Chu Tước và Huyền Vũ thảo luận một chút suy nghĩ trong lòng, cuối cùng đã đưa ra nguyên nhân khiến Chủ Thần thứ mười bốn không sợ hãi lực lượng thánh thú. Chủ Thần thứ mười bốn đã từng bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng, cho nên không sợ lực lượng tứ tượng. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn có thể ung dung chạy thoát khỏi Tứ Tượng đại trận, chứ không phải do Tứ Tượng đại trận không hoàn chỉnh như suy nghĩ của chư vị.
- Chu Tước, những gì còn lại ngài hãy nói cho bọn họ biết đi!
Chu Tước gật đầu, trên người mặc một bộ phượng bào đỏ rực, tóc búi theo kiểu cung đình. Mắt phượng quét qua đỉnh núi, sau đó vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Ta cùng với Bạch Hổ và Huyền Vũ, ba Chí Tôn đã được thánh thú chấp nhận trăm triệu năm. Thời gian được thánh thú chấp nhận càng dài, mức độ dung hợp càng sâu, hiểu biết đối với nguồn gốc những chuyện xảy ra trong xa xăm lại càng nhiều. Sau khi đánh một trận với Chủ Thần thứ mười bốn, chúng ta cơ bản đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Chu Tước dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Tại hỗn độn ban đầu, Hắc Ám chư thần sinh ra ở vực sâu bóng tối, Quang Minh chư thần sinh ra ở hải dương ánh sáng, còn Chủ Thần thứ mười bốn lại sinh ra trong hải dương hỗn độn. Bởi vì hắn quá cường đại, đã phá vỡ cấp bậc năng lực của Chủ Thần, cho nên dưới tác dụng của chúa tể toàn vũ trụ là bình hành pháp tắc, sự ra đời của hắn đã bị ngăn cản. Như chư vị đã biết, chiếc đầu của hắn bị trấn áp ở Thái Cổ, còn thân thể thì bị chư thần phong ấn. Đây là lần đầu tiên Chủ Thần thứ mười bốn bị bình hành pháp tắc gây ảnh hưởng.
- Lần thứ hai chính là ở bộ tộc thủ hộ. Bộ tộc thủ hộ do Đế Thích Thiên dẫn dắt đã trấn áp chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn hàng tỉ năm, trả giá bằng việc hao tổn tộc nhân, khiến cho thần lực trong chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn gần như hao hết. Vì vậy mới khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù có thực lực vượt trên vô số sinh linh trong vũ trụ, nhưng vẫn còn kém xa cảnh giới của Chủ Thần. Nhưng có được thì phải có mất, chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn ở Thái Cổ hàng tỉ năm, đã thấm nhuần khí tức của thánh thú, khiến cho hắn dần dần có khả năng đề kháng đối với thánh lực. Nếu không phải thời gian Chủ Thần thứ mười bốn dung hợp với chiếc đầu còn quá ngắn, uy lực mà bốn thánh thú có thể phát huy e rằng còn chưa được ba bốn phần.
- Hai lần tiếp xúc với lực lượng bình hành đã khiến cho tác dụng của Tứ Tượng đại trận đối với Chủ Thần thứ mười bốn giảm đi rất nhiều. Lần sau khi gặp lại, rất có thể hắn đã đạt đến mức độ không cần đếm xỉa tới Tứ Tượng đại trận. Đến lúc đó, toàn bộ Thái Cổ không người nào có thể ngăn cản được hắn.
Bạch Hổ Chí Tôn tiếp lời Chu Tước, gương mặt vì ngủ say đã lâu nên có phần trắng bệch, gần như tái nhợt.
- A!
Thánh sơn an tĩnh bỗng bộc phát ra những tiếng kêu kinh hãi. Sắc mặt Cổ Vu và Thánh Giả không ngừng biến đổi, hai người mặc dù đã nghĩ đến tình hình nghiêm trọng, nhưng không ngờ tình hình do Chí Tôn nói ra lại nguy cấp đến mức này.
- Không thể nào!
Vẻ mặc đại trưởng lão Bắc Hải kích động, đột nhiên vươn người dậy, ánh mắt lấp lóe nhìn Bạch Hổ Chí Tôn, đôi môi run rẩy nói:
- Chí Tôn, đây chẳng qua là suy đoán đúng không?... Bốn thánh thú chỉ có thể phát huy được ba bốn phần năng lực, cũng có thể là vì chiến giáp trên người hắn… Chí Tôn đại nhân?
Lời nói của đại trưởng lão Bắc Hải cũng gần như đại biểu cho suy nghĩ trong lòng của tất cả cao thủ Thần cấp hậu kỳ trên Thánh sơn.
Bạch Hổ Chí Tôn im lặng, sau đó thở dài một tiếng, nói:
- Đại trưởng lão, ta hiểu được cảm nhận của người, nhưng… e rằng chuyện chính là như vậy…
- Càng nghiêm trọng hơn, biến hóa của Thanh Long lúc trước rất có thể đã khiến cho chư thần chú ý. Nếu như tin tức thánh thú qua đời bị Chủ Thần biết được, tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với Quang Ám chư thần không còn sợ hãi Tứ Tượng đại trận. Nếu như tin tức tiết lộ ra, chân thân của Chủ Thần rời khỏi vực sâu bóng tối và hải dương ánh sáng, không gian Thái Cổ bị hủy diệt chỉ là chuyện trong nháy mắt.
- Lần này triệu tập các người đến, thứ nhất là muốn nói cho các người biết những khó khăn mà chúng ta phải đối mặt, nhưng quan trọng hơn là làm thế nào để vượt qua cửa ải trước mắt. Từ trước tới nay, trong các tộc chỉ có nhân tộc chúng ta là không có Chủ Thần. Nhưng bởi vì sự tồn tại của Tứ Tượng đại trận, Chủ Thần cũng không dám tùy tiện tiến vào Thái Cổ, cho nên chúng ta mới có thể may mắn tiếp tục sinh tồn. Hiện giờ quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp lừa gạt chư thần, ít nhất không để cho bọn chúng nghi ngờ Thái Cổ. Cho nên…
Nói đến đây, vẻ mặt Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm lại, lớn tiếng nói:
- Chư vị tộc nhân Thái Cổ nghe lệnh!
- Từ lúc này trở đi, phàm là nhân tộc Thái Cổ ta, chỉ cần thực lực đạt đến Thần cấp hậu kỳ thì hãy lập tức tập hợp đến Thánh sơn, gia nhập vào cuộc càn quét yêu ma ở ven rìa Ma Giới và Thái Cổ. Lúc cần thiết có thể xâm nhập vào sâu trong Ma Giới. Cần phải gây nên uy hiếp và khủng hoảng lớn nhất cho Ma Giới, để bọn chúng không có thời gian chú ý đến Thái Cổ, nhằm che giấu tin tức thánh thú đã qua đời, cho đến khi Vô Kỵ tỉnh lại. Lần hành động này bất kể thời gian, bất kể cái giá, cũng bất kể hậu quả…
- Rõ!
Trên Thánh sơn to lớn, bóng người dày đặc quỳ sát xuống. Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng vào thời khắc này lại không ai lên tiếng hỏi.
- Đi đi!
Bạch Hổ Chí Tôn lạnh lùng nói, đồng thời vung tay lên. Từ đỉnh núi đến chân núi, đông đảo cao thủ Thần cấp hậu kỳ liền ào ào rời khỏi Thánh sơn.
"Ầm ầm ầm!"
- Nói cho ta biết, tiếng kêu gọi trong đầu ta là thế nào? Ngươi đã động tay động chân gì với ta?
Ám Cát Cổ Đức vốn không hi vọng nhận được câu trả lời từ An Đức Liệt, nhưng phản ứng của An Đức Liệt lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Ha ha ha…
An Đức Liệt cười lớn, ngẩng đầu lên, trên gương mặt xấu xí nặn ra một nụ cười:
- Ta biết ngươi là một kẻ đa nghi, Ám Cát Cổ Đức… khục khục… ngươi hãy nhìn cái này một chút…
An Đức Liệt nói xong, đột nhiên ngửa cổ lên. Sau mái tóc rối loạn của hắn, một chùm sương mù từ trong hư không bừng lên, sau đó một tờ giao ước đầy vết nứt hiện lên trong hư không.
"A!" - Trong lòng Ám Cát Cổ Đức giật mình, rốt cuộc đã hiểu vì sao An Đức Liệt trúng phải công kích bá đạo vô song như thế, lại có thể kéo dài hơi tàn cho đến nay. Lực lượng duy trì linh hồn An Đức Liệt, khiến cho thân thể tàn phá không bị hủy diệt trong chớp mắt, chính là đến từ tờ giao ước hiện lên trong linh hồn hắn này. Tờ giao ước này mặc dù đã bị hư hỏng rất nhiều, gần như tan vỡ, nhưng hiệu lực của giao ước thì vẫn còn.
Nếu như Bổn Tôn có ở đây, nhất định sẽ rất hứng thú phát hiện, chính tờ giao ước linh hồn của An Đức Liệt ký kết với đám Cửu U Ma Thần dưới Cửu U này đã xuyên qua tầng tầng hư không, rút ra từng tia năng lượng từ trong linh hồn đám Cửu U Ma Thần, tu bổ vết thương hủy diệt trên người hắn.
- Đây là giao ước mà ta ký kết với đội quân Cửu U Ma Thần cường đại nhất dưới trướng Chủ Thần thứ mười bốn trong truyền thuyết… chính nhờ thứ này, khiến cho ta có thể kéo dài hơi tàn đến nay… khục khục…
An Đức Liệt ho khan kịch liệt, trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi, vừa bị hắn nhổ ra lập tức hóa thành những tia sương đen tan rã trong không khí:
- Linh hồn của ta đã hoàn toàn bị tổn hại, căn bản không cách nào đoạt xá thân thể ngươi. Cho dù có đoạt xá, sớm muộn gì cũng sẽ bị Kiếp Ma Đạo của chủ nhân Sát Lục hủy diệt.
Thần sắc của An Đức Liệt càng lúc càng xám xịt. Lúc trước dường như hắn vẫn luôn dùng phương pháp ngủ say, để tránh cho thân thể bị phá hủy bởi đao kình kinh khủng của Kiếp Ma Đạo thức thứ tám. Nhưng từ sau khi hắn thức tỉnh, đao kình của Kiếp Ma Đạo lại nhanh chóng bộc phát. Đao kình kinh khủng này có thể không ngừng hấp thu tất cả năng lượng đen tối trong vũ trụ, cho đến khi hoàn toàn phá hủy linh hồn đối phương mới thôi.
- Có phải ngươi cảm thấy kỳ quái, vì sao rõ ràng ta rất hư nhược, nhưng vẫn có thể điều khiển được hành động của ngươi?
Ám Cát Cổ Đức dùng sự lạnh nhạt để trả lời An Đức Liệt:
- Ta nhớ rõ, Ma Tổ Xi Vưu đã lấy lại linh hồn của ta từ trong biển ý thức của ngươi.
- Hừ… vậy ngươi có biết thế nào gọi là ác ma thuần tuý hay không?
Giống như đáp lại lời nói của An Đức Liệt, hai chiếc cánh ác ma rách nát từ sau lưng hắn vươn ra, sau khi giãn ra một chút lại tan rã trong hư không. Tổn thương do Kiếp Ma Đạo gây nên với hắn thật sự quá lớn:
- Cửu U Ma Thần chính là ác ma thuần tuý nhất trong trời đất này. Là một yêu ma chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ cần là thứ mà ác ma tiếp xúc qua, bọn chúng sẽ lưu lại dấu ấn của mình sao?... Cho dù ngươi đã lấy lại bộ phận linh hồn bị lời thề máu nguyền rủa khống chế, nhưng vẫn không cách nào thoát được cảm ứng của ác ma…
- Ám Cát Cổ Đức… chúng ta hãy giao dịch đi! Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ giao cho ngươi năng lượng to lớn của ta, Cửu U ma công, còn có đám Cửu U Ma Thần cường đại của của Ma Giới… bọn chúng sẽ trở thành trợ thủ mạnh mẽ nhất của ngươi… khục khục... Đừng hoài nghi nữa… ngươi là một thiên tài, ta tin ngươi sẽ đưa ra phán đoán chính xác…
- Ngươi muốn gì?
Sau khi trầm mặc một lúc, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng đã tin lần này An Đức Liệt quả thật không có bất kỳ âm mưu nào, cho dù có cũng không cần dùng loại phương thức thấp kém như vậy.
- Muốn gì à?
An Đức Liệt lẩm bẩm nói nhỏ một câu, đột nhiên vẻ mặt hung ác ngẩng đầu lên, hai cánh tay mở ra, hét lên như điên cuồng:
- Ta muốn loài người cả Thái Cổ phải chôn theo ta… Ta biết, Phong Vân Vô Kỵ, cường giả mắt bạc mạnh đến biến thái xuất hiện trong vương triều, còn có chủ nhân Sát Lục… bọn chúng vốn chỉ là một người. Ta biết… bọn chúng chỉ là một người, bọn chúng không thể gạt được ta…
- Kiếm Thần ta đánh không lại, tên mắt bạc kia ta cũng đánh không lại, không ngờ cuối cùng, ngay cả một hóa thân nhỏ yếu của hắn tại Ma Giới ta cũng đánh không lại… Nếu đã đánh không lại bọn chúng, vậy thì ta sẽ khiến cho bọn chúng phải đau đớn!
Những mảng thịt trên khuôn mặt trần trụi của An Đức Liệt nhúc nhích, dưới bắp thịt hiện lên màu đỏ, ánh mắt của hắn sáng ngời, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng:
- Gốc rễ của bọn chúng là nhân tộc, không có cách nào giết chết bọn chúng, vậy thì hãy giết chết tộc nhân của bọn chúng… An Đức Liệt, ta muốn ngươi dùng danh nghĩa của Chủ Thần thứ mười bốn để thề, ngươi sẽ trở thành chủ soái của ma tộc ta tấn công Thái Cổ. Sau khi cửu tinh hội tụ, ta muốn ngươi dùng một tỉ hài cốt nhân tộc làm một ngôi mộ mai táng cho bản tọa… bất kể là loài người của Thái Cổ hay là loài người trong không gian vũ trụ bình thường…
- Ngươi còn do dự cái gì? Không phải Kiếm Thần cũng là kẻ địch của ngươi sao? Không phải ngươi cũng thất bại trong tay hắn sao? … Nói đi, tên hèn nhát ngươi, ngươi còn do dự cái gì?… Mặc dù ngươi là thiên tài của Ma Giới, nhưng về điểm này ngươi vĩnh viễn cũng không sánh bằng ta… An Đức Liệt ta cho dù chết, cũng phải khiến cho nhân loại cường đại nhất giữa vũ trụ này phải đau đớn vì ta… cho dù ta chết… bọn chúng cũng đừng mơ tưởng được yên…
- Ngươi còn đang suy nghĩ sao? … Xem tờ giao ước này một chút, chỉ cần ngươi và ta hợp lại làm một, quân đoàn Cửu U Ma Thần cường đại phía sau giao ước này sẽ là của ngươi… Lực lượng của Chủ Thần thứ mười bốn đang không ngừng lớn mạnh, chỉ cần như vậy, tất cả Cửu U Ma Thần, bao gồm cả ngươi cũng sẽ càng ngày càng mạnh… Ám Cát Cổ Đức?
An Đức Liệt gào lên. Ở phía sau hắn, không gian trong phạm vi trăm trượng như biển rộng nhấp nhô dao động kịch liệt. Những vết nứt không gian như mạng nhện lan về bốn phương tám hướng, giống như những chiếc miệng rộng không ngừng cắn nuốt năng lượng sinh mệnh của An Đức Liệt.
- Phải làm như thế nào?
Ám Cát Cổ Đức ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi.
Trong hư không đột nhiên yên lặng. Một hồi lâu sau, giọng nói của An Đức Liệt mới vang lên lần nữa, có điều lần này đã ít đi một phần điên cuồng, nhiều thêm một phần trấn định:
- Ngươi cứ làm theo lời ta nói…
Cũng không biết trải qua bao lâu, sau khi khí tức cuối cùng của An Đức Liệt hoàn toàn biến mất trong khoảng vũ trụ này, trong đầu Ám Cát Cổ Đức đã có thêm một tờ giao ước màu xám. Mang theo tâm tình phức tạp, hắn từ trong bóng tối bước ra, bay về hướng không gian Ma Giới.