[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự
Chương 38 : Sư đồ Chi tình (8)
Ngày đăng: 18:59 19/04/20
Dịch: Phong Bụi
“Con không sợ chết, con lo liên lụy đến sư phụ.”
Trần Trí nghe vậy, theo bản năng hỏi: “Đại tiểu thư là nam hay nữ?”
Người làm ngẩn người, cẩn thận nói: “Hẳn là nữ. Năm ngoái, Ngô gia có ý cùng Lâm gia kết thông gia, nhưng vì Đại thiếu gia Lâm gia thái độ lãnh đạm mà đành thôi.”
Dung Vận nói: “Đáng tiếc, nữ dòng chính thích hợp để liên hôn của mấy đại thế gia chỉ có một mình Ngô gia Đại tiểu thư, nếu không, cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.” Giọng đúng kiểu e sợ thiên hạ bất loạn.
Trần Trí lắc đầu: “Chỉ sợ kết hôn không thành.”
Dung Vận tò mò hỏi tại sao.
Trần Trí cảm thấy chuyện Trần Hiên Tương đoạn tụ ngày sau nhất định cả thiên hạ đều biết, cho nên Dung Vận mới có thể nhìn không vừa mắt, cho nên cũng không vòng vo, nói thẳng.
Dung Vận nghe xong, đầu lập tức khởi động, cảm thấy trong những nhà này cất giấu rất nhiều cơ hội đâm thọc, giựt giây người làm điều tra nhiều hơn nữa.
Người làm nói: “Những năm Thiếu gia không ở nhà này, Lỗ tiên sinh vẫn luôn chú ý động thái của các nhà, còn ghi chép cặn kẽ.” Sau một lát, liền trình mấy xấp ghi chép thật dày lên.
Dung Vận gọi Trần Trí cùng ngồi xuống xem.
Trần Trí vừa nói không có hứng thú, vừa xem rất chăm chú.
Ghi chép hết sức tường tận, không chỉ có khái quát các đại thế gia, còn có oán hận chất chứa nhiều đời giữa các nhà, miêu tả chỉ đôi ba lời, mà nội dung phong phú, đọc đến chỗ xuất sắc, Trần Trí cơ hồ muốn vỗ bàn hô tuyệt.
Nói thí dụ như Đại lão gia Ngô gia căm ghét Tam lão gia Hồ gia hạng khoa thi cao hơn ông, mướn một người phụ nữ xấu xí ôm một thùng nước vo gạo cản kiệu trên đường phố, cứ nhất định nói là đã cùng Tam lão gia ở trong ruộng mây mưa một lần, sinh ra một thùng nước. Tam lão gia Hồ gia bị cười nhạo trên đường phố, nào có chịu thôi, ngày hôm sau kêu một đám ăn mày, ở trước cửa nhà Ngô gia rải tiền đồng, nói là hưởng dụng Đại lão gia Ngô gia một đêm, quên để lại tiền, cố ý chạy tới dâng lên.
Lại tỷ như Phòng gia ở Kim Lăng có một Thất tiểu thư xinh đẹp, Dung gia cùng Cổ gia đều có thiếu gia cầu cưới. Cổ gia chính là con trai trưởng nối dòng, thân phận hiển quý, vốn tưởng rằng cuộc hôn nhân này mười phần chắc chín, ai ngờ Thất tiểu thư kia khóc nháo đòi gả tới Dung gia. Sau đó có người nhiều chuyện cố ý nhìn gặp thiếu gia hai nhà, viết ra 《 Song lang ký 》, cố ý chỉ ra con trai trưởng của Cổ gia tướng mạo xấu xí người dài, dáng như vượn lớn… Con trai Dung gia tài mạo song toàn, phong độ ngời ngời… Đây đúng là thọc tổ ong vò vẽ. Cổ gia chẳng những đưa người lắm chuyện kia tới công đường, còn cho người con trai trưởng kia cưỡi ngựa dạo một vòng để cải chính tin đồn. Thế nhưng không bao lâu, có lời đồn đãi nói rằng người tướng mạo đường đường kia cũng không phải là Cổ Đại thiếu gia, mà là một kép hát ở kinh thành, lại huyên náo khắp thành. Có điều cuối ghi chép đã nói một lời công bằng rằng, con trai trưởng Cổ gia kia đúng là thân dài chân ngắn, nhưng tướng mạo không kém, cũng không đến nổi mời người giả trang.
…
Những nội dung này, Dung Vận khi còn bé cũng có nghe đồn, nhưng thấy sư phụ hứng thú, cũng góp vui theo, bình đầu luận đuôi.
Hai người nói một ngày, miệng khô lưỡi khô, cho ra cái kết luận, những thế gia này bề ngoài sáng sủa, bên trong xấu xa, trong miệng nói đạo đức cao thượng, nhưng động thủ thì nhà nào nhà nấy đều vô liêm sỉ không kém gì nhau.
Trần Trí đột nhiên nói: “Những thế gia này ngày thường mặc dù cãi nhau ầm ĩ, nhưng lui tới thường xuyên, quan hệ vẫn coi là được, hà cớ gì đột nhiên muốn lấy mạng cha ngươi?”
Có lẽ là vì biết Dung Vận chính là Yến Bắc Kiêu cùng Thôi Yên, y hỏi rất trực tiếp.
Dung Vận không giận ngược lại còn thích, cảm thấy sư phụ đã coi mình là người của mình mới hỏi như vậy, liền nói: “Quản gia tra xét rất lâu, việc La gia gây sự đích xác là do những thế gia khác giựt giây ở sau lưng, nhưng, cha con chết rất kỳ hoặc, cao thủ hộ vệ nhà mời nói, giống như ‘Mai Hoa Sát’ đã hạ thủ. Nhưng gia chủ La gia một mực nói rằng mình không có mướn sát thủ, cộng thêm lúc ấy tình cảnh hỗn loạn, sát thủ đã sớm bỏ trốn, chuyện này dĩ nhiên là không nói rõ ràng.”
Trần Trí vẫn là lần đầu nghe nói cụ thể sự việc, biểu cảm hết sức nghiêm túc: “Vậy ngươi tại sao lại đi Tứ Minh?”
Dung Vận không chút giấu giếm: “Quản gia hoài nghi hung thủ là sát thủ ‘Mai Hoa Sát ‘, cho nên nhờ người mua tình báo, biết bọn họ âm thầm có quan hệ với môn phái tu chân. Để cẩn thận, cũng muốn gửi con vào trong môn phái tu chân.”
Trần Trí đột nhiên tò mò thiết lập nhân vật Trần Bi Ly ban đầu. Nếu như gã là người tu chân, vậy Dung Vận thuộc môn hạ của gã, hẳn học được chút tài lẻ mới đúng, thế nhưng sách Giai Vô cho mình cũng không có liên quan đến phương diện này. Nếu như gã không phải, lão quản gia kia làm sao lại tìm tới y? Lòng ngứa ngáy như mèo cào, y không nhịn được hỏi ra lời: “Ngươi tại sao lại tìm tới ta?”
Dung Vận nói: “Không phải tấm bảng bên ngoài của sư phụ nói thu nhận đệ tử tu đạo tám tuổi trở xuống sao?”
Trần Trí: “…” Sửa lại một chút suy nghĩ, đại khái là ban đầu Trần Bi Ly muốn giả danh lừa bịp, thu nhận đồng nam, Dung Vận cùng lão quản gia liền ngu ngơ mắc câu, những thứ gã dạy có thể tưởng tượng được. Bây giờ đổi y làm sư phụ, Giai Vô không muốn để cho Dung Vận đi lệch đường, sách đặt trong thư phòng đều vừa hữu dụng vừa trực tiếp.
Đã nói đến chỗ này, Dung Vận thuận thế hỏi điều nghi ngờ cất giấu ở trong lòng từ rất lâu ra miệng: “Sư phụ, nếu con là đệ tử duy nhất của Người, vì sao Người cho tới bây giờ vẫn không dạy con tu luyện như thế nào?”
Trần Trí hỏi: “Hửm? Tu luyện?”
Dung Vận gật đầu một cái, mong đợi nhìn y: “Bùa chú lần đó dán trên người con có tác dụng gì vậy?”
…
Có một học trò thông minh là cảm giác gì?
Đau đầu.
“Im miệng.” Dung Vận hơi giận.
Hồ Niệm Tâm vội vàng đổi lời nói: “Ý ta là, hai nhà chúng ta là qua lại nhiều đời, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu chúng ta sao? Tuyệt sẽ không làm ra chuyện tổn thương các ngươi, ngươi có thể tin tưởng ta. Đại hội lần này, nhà chúng ta tuyệt đối đứng về phía ngươi.”
Dung Vận nói: “Vậy ngươi biết Phòng gia mời môn phái tu chân nào không?”
Hồ Niệm Tâm nói: “Nhiều thì không biết, chỉ biết là có liên quan với Mai Hoa.”
Sau khi truyền lời lại, Hồ Niệm Tâm không có ở lâu, lại vội vã rời đi. Trần Trí thấy Dung Vận sắc mặt không tốt, an ủi: “Yên tâm, có sư phụ ở đây, tuyệt sẽ không để cho ngươi thua thiệt.”
Dung Vận yên lặng hồi lâu, mới nói: “Mua người giết cha con, có thể là Phòng gia.”
Trần Trí trả lời không được, có chút hối hận không có truy hỏi Giai Vô nguyên nhân diễn biến của chuyện này.
Dung Vận thất thố chẳng qua là chốc lát, rất nhanh phấn khởi nói: “Bất kể có phải là Phòng gia hay không, ít nhất không thoát khỏi có liên quan đến ‘Mai Hoa Sát’.”
Trần Trí nói: “Ngươi muốn báo thù sao?”
Dung Vận thở dài nói: “Con có thể trả thù sao? Con nghe nói những người tu chân kia, dậm chân một cái có thể đánh ngã một ngọn núi, phất tay một cái có thể phất khô một mảnh hồ. So sánh với bọn họ, con quả thực quá nhỏ bé.”
Trần Trí cũng là lần đầu nghe nói đạo sĩ lợi hại như vậy, trợn mắt há mồm gật đầu: “Đúng vậy.”
Dung Vận cau mày: “Sư phụ cũng không đánh lại bọn họ sao?”
Trần Trí nói: “Ta… Ờ thì, ta mặc dù cũng là nửa đạo sĩ, nhưng mà, vẫn chưa tu đến loại cảnh giới đó.”
Dung Vận lập tức kéo tay y an ủi: “Sư phụ đừng nổi giận. Những thứ kia chẳng qua là truyền thuyết, nào có lợi hại như vậy. Con tin tưởng sư phụ mới là người giỏi nhất!”
Trần Trí cười khan không dứt, trong lòng âm thầm suy nghĩ có nên bảo Giai Vô kéo quan hệ, để cho mình đi môn phái tu chân bổ túc một chút hay không.
Hai đêm một ngày qua thật nhanh, rất nhanh tới ngày mở Đại hội.
Dung Vận cố ý chuẩn bị cho Trần Trí cả người một bộ đồ mới trắng thuần như tuyết cùng một mặt nạ màu bạc tinh xảo. Trần Trí sau khi đeo lên, thật giống như phi thăng thêm lần nữa, cả người hiển lộ ra khí chất tiên gia cao vời vời không với tới.
Dung Vận cũng mặc quần áo trắng giống vậy, chẳng qua là kiểu dáng đơn giản hơn chút.
Hai người ngồi xe ngựa đi đến hội trường.
Hội trường liền được lập trong một khu vườn bỏ trống. Nguyên chủ nhân đã đi xa là một võ tướng, nhà có một võ trường lớn, lúc này dùng để họp hết sức thích hợp.
Trần Trí cùng Dung Vận đến không sớm không muộn, lúc đi vào, Hồ, Lâm, Cổ ba nhà đã đến, lại qua thời gian nửa nén hương, người của Ngô gia mới lững thững tới muộn. Chờ bọn họ đến đông đủ, người Phòng gia mới đi ra, tuyên bố Đại hội bắt đầu.
Trần Trí tò mò bọn họ mở Đại hội sẽ nói gì, cũng không thể đi thẳng vào vấn đề chất vấn bọn họ nhỉ?
Đúng như dự đoán, nếu là Dung Vận cùng Trần Trí không có ở đây, bọn họ có thể tiết kiệm thời gian, đi lên liền trực tiếp thảo luận làm sao đối phó núi Tứ Minh, làm sao diệt trừ thế lực còn lại của Dung gia, thế nhưng Dung Vận cùng Trần Trí lại tới, người Phòng gia tất nhiên phải làm bộ bày tỏ rằng Đại hội này là để gắn kết tình nghĩa các nhà, dẫu sao gần đây chiến loạn, chính là thời điểm liên kết lại, công kháng ngoại địch.
Cổ gia và Phòng gia cùng ở Kim Lăng, đi lại rất gần, khi những người khác yên lặng , tất nhiên phải nhảy ra vỗ tay kéo bầu không khí đi lên. Bởi vì những người khác dự hội của Cổ gia đều là trưởng bối, nhiệm vụ gian nan mà lúng túng như vậy chỉ đành rơi vào trên người Cổ Nghị.
Nhìn hắn mặt đỏ bừng, còn phải dùng sức vỗ tay, Trần Trí trong lúc cười nhạo, lại sinh ra chút đồng tình.
Y chú ý Cổ Nghị quá lâu, khiến cho Dung Vận bất mãn, kéo nhẹ tay áo y gọi sự chú ý trở về.
Mở màn xong, Phòng gia rốt cuộc nói đến chủ đề Đại hội hôm nay.
Dung Vận cùng Trần Trí vốn là nghĩ không thông bọn họ định làm sao “Danh chính ngôn thuận” đối phó bọn họ, đến khi Phòng gia mang ra một người, bọn họ liền hiểu. Người hắn mang tới là người La gia.
Gia chủ Phòng gia bề ngoài đại công vô tư thực tế thì mặt dày vô sỉ bày tỏ, nếu như gia chủ Dung gia đã chết, gia chủ La gia cũng đã nhận được trừng phạt thích đáng, như vậy, vấn đề ban đầu mà La gia cùng Dung gia phải bỏ hai mạng người mà vẫn chưa giải quyết được rõ ràng thì cứ tiếp tục giải quyết đi. Hơn nữa lần này mọi người không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì có bọn họ mấy nhà phán xét tại chỗ.
Trần Trí nhìn ánh mắt đen nhánh của Dung Vận, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho gia chủ Phòng gia.
Căn cứ kinh nghiệm xưa kia, gia chủ Phòng gia rất có thể chết đột ngột trong vòng một ngày.