[Dịch] Phi Thiên
Chương 3886 : Không có lựa chọn khác (1)
Ngày đăng: 04:47 21/08/19
Lục bà bà vỗ lên án, hỏi:
- Nếu đã như thế, vì sao lúc trước khi những tướng lĩnh kia muốn dẫn các ngươi đi, các ngươi lại không chịu đi, còn cầu cứu với ta?
Chúng nữ trầm mặc, có đôi lời ai cũng không dày mặt nói ra miệng được, trước là không biết bị mang đi sẽ có kết cục như thế nào, lo lắng bị tri tội, bây giờ đã có lời hứa nói sẽ không hại tính mạng các nàng, chỉ là để các nàng làm thiếp thưởng cho tướng lĩnh có công mà thôi. Đối với những tuyệt sắc mỹ nhân như các nàng mà nói, để các nàng làm công việc tạp dịch đã cảm thấy ủy khuất, huống hồ còn là một đời làm tạp dịch. Làm thiếp cho những công thần kia lại khác, có lẽ trên mặt không phong quang bằng lúc còn ở Thiên cung, nhưng lại tự do rất nhiều, có được vinh hoa phú quý thực thực tại tại, nói không chừng còn có khả năng trở thành chính thất phu nhân của vị đại thần nào đó, xét ra thì còn hơn xa làm phi tử Thanh Chủ, ở trong Thiên cung buồn bực nhiều năm như vậy, tư vị hậu cung thế nào chẳng lẽ còn không biết? Muốn tuyển chọn thế nào còn cần nghĩ nhiều ư?
Thấy các nàng không nói chuyện, tựa hồ quyết tâm muốn đi, Lục bà bà lắc đầu nói:
- Bệ hạ vừa mới qua đời, các ngươi đã gấp gáp đội nón xanh cho bệ hạ như thế?
Ý là muốn nói chẳng lẽ ca một chút cảm giác nhục nhã đều không có?
Một phi tử nói:
- Điều này không thể trách chúng ta, ngài cũng nghe được rồi đấy, ba ngày, hắn chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày, quá hạn liền bắt chúng ta ở lại đây làm tạp dịch một đời.
Lại một phi tử nói:
- Bà bà, chúng ta khác ngài, ngài niên kỷ lợn rồi, không để ý nhiều đến tương lai, nhưng chúng ta còn trẻ.
Câu nói này khiến cho Lục bà bà nghẹn lời, giương mắt nhìn lại, ẩn ẩn mang theo nộ khí.
Một phi tử khác oán giận hỏi một câu:
- Vị đại nhân kia nói không được miễn cưỡng bất cứ người nào, chúng ta đi hay ở toàn bằng tự nguyện, chỉ hỏi bà bà một câu, lời này có tính hay không?
Lời đã nói đến cái bước này, Lục bà bà còn có thể làm gì được nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, quát:
- Cút! Đừng để ta gặp lại các ngươi!
Có người khom lưng, có người cúi đầu hành lễ, cũng có người không nói gì cả, cứ thế lũ lượt xoay người mà đi.
Mười mấy người đi tới trước cửa Lục ương viên, có người thỏ thẻ hỏi thủ vệ trước cửa:
- Chúng ta phụng ý chỉ bệ hạ tự nguyện rời đi, có thể đi ư?
Thủ tướng trước cửa đưa mắt lướt qua trên mặt các nàng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, thấy được mà ăn không được, lại cũng không còn cách nào khác, mặt trên đã trực tiếp cận dự vào, ai còn dám làm loạn, chán sống thì mới dám động tay động chân, đưa tay chỉ về hướng một cây đại thụ phía đối diện không xa, nơi đó có một tiểu đội nhân mã đứng đợi dưới bóng cây:
- Ở đó, qua bên kia đăng ký, tự có người an trí các ngươi.
Trong ngữ khí hơi mang theo vẻ khó chịu.
Một hàng hơn mười giai lệ thuận lợi rời khỏi Lục ương viên, chưa thấy có gì bất trắc, nhân viên lĩnh bọn họ rời đi cũng rất quy củ, không hề làm loạn.
Kỳ thực trong Lục ương viên có không ít giai lệ chính đang khe khẽ quan sát ngoài này, thấy đám người kia quả thật có thể bình an rời đi, lập tức yên tâm không ít.
Không lâu sau, đám đông thành từng quần từng quần tìm đến Lục bà bà, lại thành từng quần từng đội từ hành mà đi.
Lục bà bà ngồi ở sau án nhè nhẹ thở dài một tiếng:
- Đi đi đi đi, đều đi cả đi!
Người thành từng quần đi tới, lại thành từng quần rời đi, ra khỏi Lục ương viên.
Tùy theo người tiến đến từ hành càng lúc càng nhiều, Lục bà bà có vẻ chịu không nổi kích thích như thế, chầm chậm đứng dậy khỏi án, mệt mỏi dặn dò chư hầu tùy thị một tiếng:
- Muốn đi thì cứ để các nàng đi, không cần tới gặp ta từ hành.
Nói rồi chống trượng xoay người mà đi, tựa hồ già nua không ít.
Nàng tận lực cầu xin Thanh Chủ hạ đao lưu tình, cứu xuống những người này, lại phí hết tâm lực nghĩ cách từ chỗ Miêu Nghị, muốn bảo vệ tôn nghiêm cho bọn họ, ai ngờ bây giờ nỗ lực của nàng xem ra quá đáng cười, tựa hồ những giai lệ kia không hề lĩnh tình, càng có vẻ như nàng ngăn chuyện tốt của bọn họ, thì ra thứ mà nàng để ý thì bạn họ căn bản không quan tâm.
Bây giờ nàng mới có phần hiểu được, vì sao đương thời Thanh chủ lại hạ ngoan tâm tàn bạo đến thế, muốn đồ sát sạch sẽ hậu cung, hậu đức khó ngăn tự dục, nhân tâm thần phục vương đạo, thời nào cũng thế, thời nào cũng vậy.
Còn đám giai lệ tụ tập trong Lục ương viên, ngày thứ nhất còn có người quan vọng, ngày thứ hai thấy người rời đi trong ngày thứ nhất đều bình yên vô sự, thế là đại đa số không còn do dự nữa, đám tuyệt sắc giai lệ lấy vạn mà đếm cơ hồ đi sạch sành sanh trong ngày thứ hai, chứ chẳng cần phải đợi đến ngày thứ ba.
Thiên Tẫn cung Phi Hồng vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Phi Hồng bồi theo bên người Vân Tri Thu nguyên một ngày cuối cùng đã được tự do, vừa ra khỏi Thiên Tẫn cung lập tức đuổi tới Lục ương viên, nàng cũng ý thức được tựa hồ Vân Tri Thu có ý gia nàng, lo lắng bên này sẽ làm chuyện gì không khách khí với Lục bà bà, vội vàng chạy tới thăm nom.
Đưa mắt nhìn Phi Hồng rời đi, Vân Tri Thu quay đầu hỏi một câu:
- Đều đi hết cả chưa?
Tuyết Nhi gật đầu nói:
- Theo tin tức từ Lục ương viên bên kia truyền đến, thì chỉ còn hơn trăm người là không có ý đi, những người khác đều đi sạch cả rồi.
Vân Tri Thu cười khổ lắc đầu:
- Thật là mất mặt nữ nhân chúng ta, người tất tự nhục, sau đó mới khiến kẻ khác coi thường sỉ nhục.
Tuyết Nhi nói:
- Bất kể thế nào, cũng coi như Dương Khánh đã giải quyết xong xuôi việc này, chỉ tùy tiện mấy câu, mọi phiền toái liền biến mất.
Vân Tri Thu thở dài nói: