[Dịch] Phi Thiên
Chương 3887 : Không có lựa chọn khác (2)
Ngày đăng: 04:47 21/08/19
- Hắn dùng loại thủ đoạn này, đám người trong Lục ương viên làm sao có thể là đối thủ, nói rốt cuộc hắn căn bản không coi nhưng tội phi kia là người, cũng không để ý đến căm thù của Lục bà bà, hắn làm thế là ném ra một cục xương để nhử, lại lấy chung thân tạp dịch uy hiếp những nữ nhân kia, đẩy phiền toái sang cho Lục bà bà tự thân giải quyết, khiến đám tội phi tạo áp lực với Lục bà bà. Chẳng qua ngươi nói đúng, phiền toái hẳn là đã được giải quyết, bệ hạ tịnh không miễn cưỡng, mà là những tội phi kia tự mình muốn đi, là Lục bà bà tha cho chạy, Phi Hồng cũng không thể trách bệ hạ, những nam nhân đang giương mắt thèm thuồng kia cũng có thể được như nguyên.
Tuyết Nhi nói:
- Nhân viên tạm thời an trí ở trong Ly cung, lúc nào mới xử trí?
Vân Tri Thu:
- Chắc phải chờ tới khi bình định xong đại bộ phận dư nghiệt, bắt đầu luận công hành thưởng, sắp rồi!
Quay đầu liền tạm thời vứt chuyện này sang một bên, hỏi:
- Mấy người Song nhi chắc cũng sắp đến rồi?
Tuyết Nhi cười nói:
- Đang trên đường, chắc ngày mai là tới.
Vân Tri Thu lại cười không nổi, sau khi nghe được Vân Nhược Song mất chồng, Vân gia còn để hai mẹ con tham dự thanh tiểu, đúng là có hơi quá. Kỳ thực nàng cũng biết, bởi vì nàng thành thiên hậu, rất nhiều người coi chừng Vân gia, đặc biệt là vào lúc này, Vân gia không muốn gây ra chuyện gì phiền toái cho Vân Tri Thu, làm như thế cũng là vì muốn tốt cho Vân gia, không thể không nghiêm cách yêu cầu Vân gia, miễn cho người khác nói ra nói vào, bức hai mẹ con tiếp tục phải tham chiến ngoài tiền tuyến.
Nàng cũng không tiện can nhiễu nhân mã mặt dưới tác chiến, bèn tự thân ra mặt bắt chuyện, nói là như muội muội, muốn gặp để tâm sự, chút việc nhỏ này tự nhiên không ai dám ngăn trở, nhưng mà sau khi biết muội muội sẽ tới, nàng lại không biết nên đối mặt thế nào, vì ba nghiệp thiên hạ của nhà nàng mà hại khiến muội muội biến thành quả phụ, cộng thêm chuyện muội muội thổ lộ tiếng lòng sau cơn say năm xưa, nàng quá hổ thẹn ở trong lòng.
Chính đang lúc tâm tư hoảng hốt, đột nhiên có hạ nhân tới báo:
- Khải bẩm nương nương, Tinh cầu kiến!
Vân Tri Thu hồi thần lại, mắt sáng lóe lên, gật đầu nói:
- Mời vào!
Chỉ trong chốc lát, Tinh bước nhanh đi tới, vừa thấy Vân Tri Thu, liền hành lễ khẩn cầu:
- Cầu nương nương làm chủ cho Luân tộc!
Vân Tri Thu sá dị nói:
- Sao lại nói thế?
Đây là nàng biết rõ còn cố hỏi, chuyện phiền toái của Luân tộc thế nào nàng đều rõ ràng, chuyện thiệp cập đến hậu cung Miêu Nghị vẫn luôn tôn trọng nàng, từng để Dương Triệu Thanh đến dò xét qua về thái độ của nàng, không được nàng ngầm đồng ý, Miêu Nghị cũng không dám làm loạn, giới hạn của phương diện này từ vừa bắt đầu Vân Tri Thu đã vạch ra rõ ràng, tuyệt không cho phép Miêu Nghị vượt qua nửa bước, đừng tưởng rằng hiện tại làm Thiên đế liền có thể muốn làm gì cũng được, nếu làm quá Vân Tri Thu hoàn toàn có thể bùng bét lên khiến Miêu Nghị không được dễ nhìn.
Ở điểm này, lòng dạ Miêu Nghị cũng biết rõ, cái khác con dễ nói, chỉ riêng chuyện nữ nhân là không có thương lượng. Vẫn là những lời kia, Vân Tri Thu không thoải mái như vậy được, đừng lấy mấy cái đại loại như thế đạo như thế tới áp nàng, vô dụng thôi! Tóm lại không được nàng đồng ý thì ai cũng đừng hòng bước vào cửa nhà này, năm đó nhốt Chư Cát Thanh vào lãnh cung chết sống không chịu thả ra là vết xe đổ, cho dù Chư Cát thanh chết rồi cũng vẫn an táng ở nơi đó, chết cũng đừng nghĩ rời đi, đây là thái độ của nàng.
Nếu Miêu Nghị dám làm loạn, nàng liền dám gặp đứa nào làm chết đứa đó, việc này nàng thật làm ra được, cũng có năng lực để làm!
- Đại quân của bệ hạ tiến vào Hắc Long đàm, nói là muốn tra chuyện Luân tộc cấu kết Thanh, Phật, đã giam giữ Luân Vương Mạc Du, bắt không ít tư đệ Luân tộc...
Tinh nghẹn ngào báo cáo tình hình, lần nữa khẩn cầu:
- Nương nương, ngài phải noi giúp cho Luân tộc a!
Vân Tri Thu tỏ vẻ khó xử, nói:
- Chuyện phương diện quân vụ ta không tiện nhúng tay, hơn nữa, việc này nhất định bệ hạ sẽ cho Luân tộc một lời giải thích thỏa đáng yên tâm, chắc sẽ không việc gì.
Mặc Tinh cầu khẩn thế nào, Vân Tri Thu đều uyển chuyển từ chối, cầu ngươi khắp nơi đều vô dụng, cuối cùng Tinh đã minh bạch, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có con đường mà Tô Vận từng nói.
Nương nương, Tinh cho ta bệ hạ nhiều năm, lâu ngày đã am sinh tình cảm với bệ hạ, mong nương nương thành toàn!
Tinh đột nhiên cúi đầu bật ra một câu như vậy.
Mắt Vân Tri Thu khe nhấp nháy, coi chừng nàng nhìn hồi lâu...
Trong Lục ương viên, Phi Hồng vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy Lục bà bà ngồi xổm dưới đất, chăm sóc hoa cỏ trong vườn, bèn thả chậm bước chân, đến gần khẽ vén quần lên, ngồi ở bên cạnh, thử lên tiếng hỏi:
- Mẹ nuôi, người không sao chứ?
Lục bà bà xơi đất trong vườn, hờ hững nói:
- Lão thái bà ta không quyền không thế, có thể có chuyện gì? Giết ta còn phải gánh thanh danh không tốt, không đáng để đụng đến ta.
Phi Hồng thấp giọng nói:
- Mẹ nuôi, đừng suy nghĩ nhiều, đường là chính các nàng tự chọn, ngài đã tận lực.
- Là lão thái bà ta quá ngây thơ, so với thủ đoạn của một số người căn bản không đủ nhìn, châu chấu đá xe không biết tự lượng sức, cũng chỉ thích hợp làm bạn với hoa hoa cỏ ở chỗ này. Nha đầu, người ở trong cung này cũng không có thể để dựa vào, nghe lão thái bà một câu, vạn vạn đang làm ra chuyện gì qua phận, ngươi không thắng được đám người kia đâu...
Đêm khuya, tinh không lộng lẫy, trong một gian tẩm cung, Tinh tắm gội xong, đầu bù tóc rối ngồi ở cạnh sạp.
Miêu Nghị đẩy cửa mà vào, ngoài cửa lại có cung nữ nhè nhẹ đóng chặt cửa lại.
Tinh cúi đầu không nói.
Miêu Nghị đứng ở trước mặt nàng, ngưng thị một trận, từ từ nói:
- Niệm tại tình cảm ngày trước, còn có công lao của Luân tộc xưa kia, trẫm cho ngươi một lựa chọn khác, ngươi không cần ủy khuất như thế, bây giờ ngươi liền có thể rời khỏi Thiên cung, trẫm sẽ hạ lệnh bỏ qua Luân tộc, cũng sẽ không tiếp tục làm khó Luân tộc, ân oán trước kia hoàn toàn xóa bỏ! Ngày sau nếu Luân tộc gặp phải chuyện gì phiền toái, hết thảy đều làm theo việc công, tuyệt không khắc ý làm khó!
Nói xong nghiêng người nhường đường, vươn tay làm tư thế mời.
Tinh lặng lẽ đứng lên, không có ý rời đi, vươn tay kéo ra dải lụa thắt giữa eo, cởi váy, bên trong không còn một tấc vai, thân hình yểu điệu lộ hết ra. Váy áo như tơ từ trên trượt xuống đất, lộ ra dáng người vưu vật đặc hữu của Luân tộc, thân mình tha thướt, trắng bóng như tuyết, hơi khẽ run rẩy...