Phía Sau Nghi Can X

Chương 13 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


Từ ga Kinshicho, đi bộ khoảng năm phút là tới quán Marian. Quán nằm trên tầng năm của một tòa nhà cũng có vài quán bar khác nữa. Tòa nhà đã cũ, cầu thang máy cũng là kiểu từ ngày xưa.



Kusanagi nhìn đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ tối. Anh đoán chắc tầm này chưa có mấy khách. Anh muốn hỏi nhiều chuyện nên tránh khoảng thời gian quán đông người. “Nhưng chẳng biết ở một quán thế này thì đông đến mức nào?”, vừa nhìn vào tường trong thang máy đã có những vết gỉ sét, Kusanagi vừa nghĩ.



Tuy nhiên, khi bước chân vào Marian, anh không khỏi ngạc nhiên. Có tới một phần ba trong số hơn hai mươi bàn đã kín chỗ. Từ trang phục của khách có thể thấy phần đông trong số họ là nhân viên công ty. Nhưng cũng có những khách không rõ làm nghề gì.



- Trước tôi có đến điều tra tại một câu lạc bộ ở Ginza. – Kishiya ghé sát vào tai Kusanagi. – Mama ở đó bảo không biết những người hồi kinh tế còn phát triển tối nào cũng đến uống ấy, giờ họ đi đầu rồi. Hóa ra là họ trôi dạt đến đây.



- Tôi nghĩ không phải thế đâu. – Kusanagi nói. – Người nào đã từng sống xa hoa rồi thì khó mà hạ nhu cầu lắm. Những người ở đây không giống với những người ở Ginza đâu.



Hai người gọi một cậu phục vụ tới và bảo muốn nói chuyện với người có trách nhiệm. Nụ cười trên gương mặt cậu phục vụ biến mất. Cậu ta nhanh chóng đi vào bên trong. Sau đó, một cậu phục vụ khác đi ra. Cậu ta dẫn Kusanagi và Kishiya đến phía quầy.



- Hai anh uống gì không? – Cậu phục vụ hỏi.



- Cho tôi bia. – Kusanagi đáp lại.



Đợi cậu phục vụ đi khỏi, Kishiya liền quay sang bảo Kusanagi:



- Chúng ta đang trong giờ làm việc đấy.



- Nếu không uống gì thì những người khách khác họ sẽ thấy lạ.



- Thế thì uống trà cũng được chứ sao.



- Chẳng lẽ hai gã đàn ông đến đây chỉ để uống trà à?



Đúng lúc đó thì một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ vest màu xám bạc xuất hiện. Chị tat rang điểm đậm, tóc vấn cao. Tuy hơi gầy nhưng trông chị ta rất đẹp.



- Chào hai anh. Hai anh đến có việc gì? – Chị ta nên giọng, nụ cười lướt qua trên môi.



- Chúng tôi ở sở cảnh sát. – Kusanagi cũng hạ giọng.



Kishiya thò tay vào trong túi áo khoác nhưng Kusanagi đã chặn lại. Kusanagi nhìn người phụ nữ và hỏi: “Chúng tôi có cần đưa cho chị xem giấy tời để chứng minh không?”



- Thôi khỏi. – Nói xong chị ta ngồi xuống cạnh Kusanagi rồi đặt danh thiếp lên mặt bàn. Tấm danh thiếp ghi Sugimura Sonoko.



- Chị là mama ở đây?



- Vâng, đại loại là thế. – Sugimura Sonoko mỉm cười gật đầu. Có vẻ chị ta không có ý định che giấu công việc của mình.



- Bên chị làm ăn có vẻ tốt nhỉ. – Kusanagi đưa mắt nhìn quanh.



- Chỉ là bề ngoài thôi. Chủ quán này phải vừa làm vừa đổi phó với thuế vụ đấy. Mọi người đến quán đều là có quan hệ với ông chủ.



- Vậy à.



- Quán này cũng chả biết rồi sẽ thế nào. Có lẽ Sayoko đã đúng khi chuyển sang mở quán cơm hộp.



Tuy đang nói về nỗi lo lắng của mình, nhưng qua việc thản nhiên gọi tên người tiền nhiệm, Kusanagi cảm thấy chị ta cũng có niềm tự hào của riêng mình.



- Hôm trước điều tra viên chỗ tôi có đến làm phiền chị mấy lần thì phải.



Chị ta gật đầu.



- Vâng, các anh ấy đến vì việc của anh Togashi. Hầu hết toàn là tôi ra tiếp. Hôm nay chắc các anh cũng đến vì việc đó?



- Vâng, xin lỗi chị.



- Tôi có nói với anh điều tra viên lần trước đến đây rồi. Nếu nghi ngờ Yasuko thì các anh nhầm rồi. Cô ấy làm gì có động cơ.



- Cũng không hẳn là nghi ngờ. – Kusanagi cười, xua tay. – Việc điều tra mãi vẫn không tiến triển. Chúng tôi muốn xem xét lại từ đầu nên mới đến chỗ chị thế này.



- Xem xét từ đầu à? – Sugimura Sonoko khẽ thở dài.



- Nghe nói hôm mồng năm tháng Ba, anh Togashi Shinji có đến chỗ chị.



- Vâng, lâu lắm rồi anh ta mới tới. Tôi không lường được là anh ta vẫn có thể mò đến đây nên rất bất ngờ.



- Chị từng gặp anh ta rồi?



- Khoảng hai lần. Trước tôi làm cùng quán với Yasuko ở Akasaka. Tôi biết Togashi từ hồi ấy. Anh ta ngày xưa là người có thế lực và trông rất bảnh.



Sigimura Sonoko nói với giọng tỏ ý là không còn cảm thấy hình ảnh ngày xưa đó của Togashi trong lần gặp vừa rồi.



- Nghe nói là Togashi Shinji muốn biết chỗ ở của Hanaoka?



- Tôi nghĩ chắc anh ta muốn quay lại với Yasuko. Nhưng tôi không nói cho anh ta biết chỗ ở của Yasuko. Tôi biết Yasuko đã phải chịu đau khổ rất nhiều vì anh ta. Nhưng anh ta lại đi hỏi cả những cô khác đang làm ở đây nữa. Tôi bất cẩn, cứ nghĩ là chẳng ai trong số họ biết Yasuko, nhưng có một cô đã từng đến quán cơm hộp của Sayoko. Cô ấy lỡ nói cho Togashi biết là Yasuko đang làm ở đó.



- Ra vậy. – Kusanagi gật đầu. “Nếu muốn sống nhờ vào các mối quan hệ thì việc che giấu hoàn toàn tung tích của mình gần như là không thể.”
- Những tôi hầu như không biết gì về anh Ishigami đâu.



- Tôi sẽ không làm mất thời gian của chị. Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện.



Tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng anh ta chứng tỏ mình là người rất có uy lực.



- Vâng, tôi chỉ có chút thời gian thôi. – Không còn cách nào khác, Yasuko đành gật đầu.



Người đàn ông nói tên mình là Yugawa. Hiện anh ta đang là phó giáo sư tại trường đại học trước đây của Ishigami. Đợi cơm hộp của Yugawa làm xong, hai người đi ra khỏi cửa hàng.



Như mọi khi Yasuko đi làm bằng xe đạp. Chị định dắt xe theo thì Yugawa bảo: “Để tôi dắt cho.”



- Chị đã bao giờ nói chuyện hẳn hoi với Ishigami chưa? – Yugawa.



- Dạ. Khi anh ấy đến cửa hàng, chưng tôi chỉ chào hỏi nhau thôi.



- Vậy à? – Nói rồi Yugawa yên lặng không nói gì.



- À, anh nói muốn tham khảo ý kiến của tôi là sao cơ? – Yasuko không ngần ngại đặt câu hỏi.



Nhưng Yugawa không nói gì. Cho đến khi Yasuko cảm thấy lo lắng hơn thì Yugawa mới mở miệng.



- Anh ấy là người đơn giản.



- Sao cơ?



- Đơn giản lắm, anh Ishigami ấy. Câu trả lời mà anh ấy cần bao giờ cũng rất đơn giản. Anh ấy không bao giờ đòi hỏi nhiều thứ một lúc. Cái cách anh ấy chọn để có được câu trả lời cũng rất đơn giản. Vì vậy mà anh ấy không phải phân vân bao giờ. Anh ấy cũng không bị lung lay bởi những điều nhỏ nhặt. Nhưng cách sống đó cũng có khi không tốt. Vì những thứ có thể đạt được, hoặc là tất cả, hoặc là chẳng có gì. Việc này bao giờ cũng đi kèm với sự nguy hiểm.



- Xin lỗi, anh…



- Xin lỗi chị. Chắc chị không hiểu tôi đang nói gì nhỉ. – Yugawa nhăn mặt. – Chị gặp Ishigami lần đầu tiên khi chuyển nhà tới đây à?



- Vâng, tôi có sang bên nhà anh ấy để chào.



- Lúc đó, chị có nói với anh ấy là chị làm ở quán cơm hộp này?



- Vâng.



- Anh ấy bắt đầu đến quán là từ hồi đó?



- Dạ… có lẽ vậy.



- Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, chị có ấn tượng gì về anh ấy không? Về bất cứ điều gì cũng được.



Yasuko bối rối. Đây là câu hỏi chị không hề nghĩ tới.



- Sao anh lại hỏi vậy?



- Đó là vì… - Yugawa nhìn thẳng vào Yasuko. – Anh ấy là bạn tôi. Một người bạn rất quan trọng. Tôi muốn biết là đã có chuyện gì.



- Chuyện tôi nói với anh ấy chẳng có gì cả.



- Nhưng chắc chắn lại quan trọng đối với anh ấy. – Yugawa nói. – Rất quan trọng. Chắc chị hiểu điều đó.



Trước cái nhìn nghiêm nghị của Yugawa, Yasuko nổi hết gai ốc. Người đàn ông này biết việc Ishigami có tình cảm với chị. Anh ta muốn biết điều gì khiến Ishigami trở nên như vậy. Yasuko nhận ra chưa bao giờ mình nghĩ về điều này. Nhưng chị biết rõ mình không phải là người đẹp tới mức khiến người khác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chị lắc đầu.



- Tôi không nghĩ ra được điều gì cả. Thực sự là hầu như tôi không nói chuyện mấy với anh Ishigami.



- Vậy à? Thật ngạc nhiên. – Giọng điệu của Yugawa trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. – Chị nghĩ thế nào về anh ấy?



- Dạ?



- Không phải là chị không nhận ra tình cảm của anh ấy. Chị nghĩ thế nào về chuyện đó?



Yasuko lúng túng trước câu hỏi bất ngờ của Yugawa. Bây giờ không phải là lúc chị có thể mỉm cười bỏ qua được.



- Tôi …nghĩ anh ấy là người tốt, rất thông minh.



- Nghĩa là chị biết anh ấy là người tốt và thông minh? – Yugawa đứng lại.



- Tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi.



- Tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của chị. – Yugawa trao xe đạp lại cho Yasuko. – Cho tôi gửi lời hỏi thăm anh Ishigami nhé.



- Nhưng tôi không biết là có gặp anh ấy không…



Nhưng Yugawa đã quay đi sau khi mỉm cười chào Yasuko. Nhìn theo dáng của Yugawa, Yasuko cảm thấy một nỗi sợ hãi không diễn tả được thành lời.