Phía Sau Nghi Can X

Chương 5 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


Bên trên chiếc hộp vuông có một cây gậy dựng đứng, dài khoảng ba mươi centimet. Một vòng tròn có đường kính chừng vài centimet lồng vào cây gậy. Tất cả trông giống như trò ném vòng. Chỉ khác ở chỗ là chiếc hộp vuông này có thêm dây điện và phích cắm



- Cái gì vậy? – Kusanagi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp



- Anh không nên động vào. – Kishiya đứng bên cạnh nhắc nhở



- Không sao đâu. Động vào mà bị làm sao thì cậu đã không để bừa bãi thế này đâu



Kusanagi cắm dây điện, kêu đến “khấc” một cái. Ngay lập tức chiếc vòng lồng qua cây gậy nhè nhẹ bay lên.



- Ồ! – Kusanagi hơi sững lại. Chiếc vòng đang bay lơ lửng khẽ rung rung



- Cậu thử ấn cái vòng xuống đi. – Có tiếng nói từ đằng sau



Kusanagi quay người lại. Yugawa Manabu đang đi vào phòng, tay ôm sách và tập tài liệu



- Xin chào. Cậu vừa có giờ à? – Vừa nói, Kusanagi vừa dùng đầu ngón tay ấn chiếc vòng xuống. Nhưng chưa được một giây anh đã phải vội rụt tay lại. – Ôi nóng quá!



- Đúng là những thứ nguy hiểm thì tôi không để bừa bãi nhưng cái này có kèm điều kiện. Đó là người động vào nó phải nắm vững kiến thức khoa học ở mức tối thiểu. – Yugawa đi đến chỗ Kusanagi để rút dây cắm điện. – Đây là dụng cụ thí nghiệm vật lý ở trường học



- Hồi đi học, tôi không chọn môn vật lý. – Kusanagi thổi đầu ngón tay. Kishiya đứng bên cạnh cười khúc khích



- Ai đây? Tôi chưa gặp cậu này thì phải. – Yugawa nhìn Kishiya.



- Tôi là Kishiya, làm việc chung với anh Kusanagi. Tôi đã nghe nhiều về anh. Nghe nói anh đã nhiều lần giúp chúng tôi hợp tác điều tra. Cái tên Galileo ( Galileo Galilei 1564-1642: nhà vật lý, toán học, then văn người Ý. Vì trước đây Yugawa đã nhiều lần giúp Kusanagi phá án nên được bên cảnh sát gọi là “Thám tử Galileo”) rất nổi tiếng ở đội 1 chúng tôi



Yugawa chau mày, xua xua tay:



- Làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi hợp tác không phải vì thích đâu. Chẳng qua là tôi không chịu nổi kiểu lý luận chẳng logic gì của anh bạn này nên buộc lòng tôi phải nói ra thôi. Cậu mà làm chung với anh ta thì sẽ bị nhiễm cái “bệnh đông não” của anh ta đấy.



Kusanagi quay sang nhìn chằm chằm Kishiya đang phá lên cười



- Cậu cười quá nhiều rồi đấy! Mà Yugawa này, cậu giải đố cũng có vẻ vui đấy nhỉ?



- Vui chỗ nào? Nhờ cậu mà luận văn của tôi không nhíc thêm được bước nào. Thế nào, đừng nói với tôi là hôm nay cậu lại mang đến vấn đề rắc rối gì nhé!



- Khỏi lo. Hôm nay tôi không có ý làm phiền cậu đâu. Tôi chỉ tiện đường ghé qua đây thôi



- Thế thì tôi yên tâm rồi



Yugawa đi lại gần bồn rửa để lấy nước vào ấm. Sau đó anh đặt chiếc ấm lên bếp gas du lịch. Có vẻ anh định pha cà phê hòa tan như mọi khi



- À, thế các cậu giải quyết xong vụ xác chết tìm thấy ở bờ đê sông Edogawa chưa? – Yugawa vừa hỏi vừa đổ cà phê vào cốc



- Sao cậu biết chúng tôi phụ trách vụ đó?



- Nghĩ một chút thôi là biết. Vào buổi tối hôm cậu bị gọi đi, ti vi có đưa tin. Trông cái mặt cậu thì hình như việc điều tra không tiến triển gì



Kusanagi nhăn mặt, đưa tay gãi gãi mũi



- Cũng không hẳn là không tiến triển gì. Chúng tôi đã có một số kẻ tình nghi. Mọi việc mới chỉ bắt đầu thôi



- Kẻ tình nghi à? – Yugawa hờ hững nghe, chẳng hề tỏ ra khâm phục



Kishiya xen ngay vào:



- Bản thân tôi không nghĩ hướng điều tra hiện tại là đúng.



- Vậy sao? – Yugawa nhìn Kishiya – Nghĩa là cậu không tán thành với hướng điều tra?



- Cũng không hẳn là không tán thành…



- Đúng có nói những điều không cần thiết. – Kusanagi nhíu mày



- Tôi xin lỗi



- Đâu cần phải xin lỗi. Làm theo mệnh lệnh nhưng có ý kiến của riêng mình là rất bình thường. Nếu không có những người như vậy thì công việc làm sao mà hiệu quả được



- Không phải vì thế mà cậu ta than phiền về hướng điều tra đâu. – Cuối dùng Kusanagi đành phải nói. – Cậu ta chỉ muốn bảo vệ người mà chúng tôi đang để mắt tới thôi



- Ôi không phải thế… - Kishiya ấp úng



- Không sao, cậu cứ nói thật đi. Cậu đang rất thương hai mẹ con chị kia đúng không nào? Nói thật, tôi cũng không muốn nghi ngờ hai người đó đâu
Ishigami nắm chặt điện thoại:”Điều tra viên đến gặp Misato nữa à?”.



- Vâng, tôi vừa nghe cháu nói lại. Ngay lúc cháu vừa ra khỏi cổng trường thì gặp họ. Tôi nghĩ vẫn là hai người đã đến nhà tôi.



- Misato có đó không?



- Vâng, tôi sẽ chuyển máy cho cháu.



Chắc Misato đang ngồi ngay cạnh nên có tiếng cô bé trả lời ngay.



- Điều tra viên hỏi cháu những gì?



- Họ đưa ảnh của ông kia ra và hỏi có đến nhà cháu không?



Ông kia là Togashi.



- Cháu trả lời là không chứ?



- Vâng.



- Họ còn hỏi gì không?



- Hỏi về chuyện đi xem phim. Họ hỏi cháu có đúng là đi xem phim ngày mồng mười không? Chẳng may cháu nhớ nhầm thì sao? Cháu trả lời đúng là ngày mồng mười.



- Thế họ bảo sao?



- Họ hỏi cháu có kể hay nhắn tin cho ai về chuyện đi xem phim không?



- Cháu trả lời thế nào?



- Cháu bảo không nhắn tin nhưng có kể với bạn. Họ bảo cháu cho tên người bạn đó.



- Cháu có cho không?



- Cháu chỉ cho tên của Mika thôi.



- Hôm mười hai cháu kể cho bạn Mika ấy về chuyện đi xem phim đúng không?



- Vâng.



- Chú hiểu rồi. tốt rồi. Điều tra viên còn hỏi thêm gì không?



- Cũng không có gì quan trọng đâu ạ. Chỉ là đi học có vui không, tập cầu lông có vất vả không. Không biết sao chú điều tra viên đó lại biết cháu tập cầu lông nhỉ? Lúc đấy cháu không cầm vợt theo mà.



Ishigami đoán có lẽ tay điều tra viên đã nhìn thấy vợt ở trong nhà Yasuko. Đúng là không thể coi thường khả năng quan sát của anh ta.



- Sao hả anh? – Tiếng của Yasuko trên điện thoại.



- Không sao. – Ishigami nói dõng dạc. Mục đích là để Yasuko yên tâm. – Mọi chuyện đang đúng như tôi dự tính. Có lẽ điều tra viên sẽ còn đến nữa, chị cứ làm như tôi đã dặn. mọi việc sẽ ổn.



- Cảm ơn anh. Tôi chỉ trông cậy vào mỗi anh Ishigami thôi.



- Chị hãy cố gắng. chỉ còn vất vả thêm chút nữa thôi. Thôi xin phép, hẹn chị ngày mai.



Ishigami dập máy, lấy lại thẻ điện thoại. Anh cảm thấy hơi hối hận vì câu nói cuối cùng của mình. “Vất vả thêm chút nữa” – thật là vô trách nhiệm. “Chút nữa” là bao lâu? Anh không nên nói những điều không thể xác định được như vậy.



Nhưng dù mọi việc vẫn đang tiến triển đúng như dự đoán, việc cảnh sát phát hiện ra Togashi đi tìm Yasuko chỉ là vấn đề thời gian nên cần phải có chứng cứ ngoại phạm. chứng cứ ngoại phạm ấy sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ cũng là điều nằm trong dự tính của anh.



Việc điều tra viên tới hỏi Misato cũng là điều Ishigami đã tính trước. có lẽ mấy tay điều tra viên cho rằng hỏi cô con gái sẽ dễ dàng và nhanh chóng lật tẩy được chứng cứ ngoại phạm hơn. Anh đoán trước được điều này nên đã chuẩn bị những phương án cần thiết. tuy nhiên vẫn nên kiểm tra lại xem có sơ suất nào không.



Ishigami cứ nghĩ như vậy suốt trên đường về nhà. Khi về đến nhà, anh thấy có một người đàn ông đang đứng trước cửa phòng mình. Anh ta mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, dáng người cao. Có vẻ như nghe thấy tiếng chân của Ishigami nên người đàn ông ngoảnh lại.



Đầu tiên, Ishigami nghĩ đó là điều tra viên, nhưng ngay lập tức anh nhận ra là không phải. đôi giày của anh ta bong đẹp như mới.



Khi Ishigami cảnh giác tiến lại gần thì người đàn ông lên tiếng:”Ishigami à?”.



Ishigami ngẩng lên nhìn người đàn ông. Anh ta đang mỉm cười. Ishigami đã từng nhìn thấy nụ cười này.



Ishigami hít thở thật nhanh, mắt mở to:”Yugawa Manabu?”.



Ký ức của hơn hai mươi năm về trước bỗng nhiên sống lại.