Phía Sau Nghi Can X
Chương 7 :
Ngày đăng: 01:56 19/04/20
Không hiều sao Yasuko cảm thấy yên lòng khi gặp Ishigami. Nét mặt anh trông rất điềm tĩnh. tối qua, lâu lắm mới thấy nhà anh có khách. Mãi đến tận khuya chị vẫn còn nghe tiếng họ nói chuyện. chị đã rất lo không biết đó có phải là điều tra viên không.
- Cho tôi suất cơm hộp loại thường.- Ishigami hỏi mua vẫn bằng giọng không ngữ điệu như mọi khi. Cũng như thường lệ, anh tránh không nhìn Yasuko.
- Vâng, một suất cơm hộp loại thường. cảm ơn anh.
- tối qua nhà anh có khách à? – Yasuko thì thầm.
- à… - Ishigami ngẩng lên, chớp chớp mắt vẻ ngạc nhiên. Anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi hạ giọng:
- chúng ta không nên nói chuyện. có thể có điều tra viên đang theo dõi đâu đó.
- Tôi xin lỗi. – Yasuko cúi đầu.
Hai người không nói gì cho tới khi cơm hộp được chuẩn bị xong. họ cũng tránh không nhìn vào mắt nhau.
Yasuko nhìn ra đường. không dấu hiệu gì cho thấy có ai đó đang theo dõi. tất nhiên nếu có người theo dõi thì chắc chắn điều tra viên cũng không để bị phát hiện.
Cơm hộp đã làm xong. chị đưa cho Ishigami.
- Bạn học cùng tôi ngày xưa. – Ishigami kín đáo nói với Yasuko lúc trả tiền.
- Dạ?
- Bạn hồi đại học của tôi tới chơi. Xin lỗi chị vì đã làm ồn. – Ishigami cố gắng không cử động môi.
- Không, không sao, - bất giác Yasuko mỉm cười. chị cúi xuống để tránh cho Ishigami nhìn thấy khoé miệng chị đang cười.
- Vậy à? Lâu lắm nhà anh mới có khách nhỉ?
- Đây là lần đầu tiên. Tôi cũng bất ngờ.
- Thật tốt quá.
- Vâng. – Ishigami xách hộp cơm. - Hẹn chị tối nay.
Ý anh nói tối nay sẽ gọi cho chị. “Vâng,” Yasuko đáp.
Nhìn cái dáng tròn tròn của Ishigami đi ra khỏi cửa hàng, Yasuko ngạc nhiên vì người sống tách biệt với xã hội như Ishigami lại có bạn tới thăm.
Sau giờ cao điểm buổi sáng, Yasuko vào bên trong nghỉ giải lao với Sayoko và mọi người. sayoko vốn thích ăn đồ ngọt, cô đưa bánh nhân đậu đỏ cho Yasuko. Yonezawa vốn thích đồ cay, anh ngồi nhâm nhi tách trà, tỏ vẻ hờ hững với bánh nhân đậu đỏ của Sayoko. Kaneko, nhân viên làm thêm, thì đang đi giao hàng.
- Hôm qua họ không đến hỏi gì nữa chứ? – Sayoko hỏi sau khi uống một ngụm trà.
- Ai cơ ạ?
- Thì mấy người đó, điều tra viên ấy! – Sayoko nhăn mặt. – Vì họ hỏi nhiều về chồng em quá nên bọn chị đoán chắc tối họ lại đến chỗ em. Anh nhỉ! – Sayoko quay sang Yonezawa. Yonezawa gật đầu, không nói gì.
- Không, không thấy gì cả.
thựa ra Misato có bị điều tra viên tới hỏi ở trường học nhưng Yasuko nghĩ rằng không cần thiết phải kể cho vợ chồng Yonezawa chuyện này.
- thế thì tốt quá rồi. vì điều tra viên họ bám dai lắm.
- có lẽ họ chỉ đến hỏi han chút thôi. – Yonezawa nói. – Không phải họ nghi ngờ gì Yasuko đâu. họ cũng có những thủ tục phải làm.
- Dù sao thì điều tra viên cũng là người nhà nước. thật may là Togashi đã không đến đây. nếu anh ta mà đến đây trước khi bị giết thì có khi bây giờ Yasuko đang bị nghi ngờ rồi ấy chứ?
- Làm gì có. Sao lại có chuyện vớ vẩn thế được. – Yonezawa nhăn nhó.
- Ai mà biết được. điều tra viên họ chả bảo là Togashi đã đến Marian để hỏi về Yasuko thì làm gì có chuyện không đến đây. Trông mặt anh điều tra viên đó thì có vẻ đúng là họ đang nghi ngờ đấy.
Marian là tên quán ở Kinshicho nơi Yasuko và Sayoko từng làm việc.
- Anh thì lúc nào cũng được. bây giờ anh không bận lắm.
- Vậy ạ?
Yasuko định hỏi về vợ của Kudo nhưng chị không muốn hỏi trực tiếp. chị cảm thấy Kudo cũng hiểu điều đó nhưng anh giả vờ hiểu sai lời chị. Kudo hỏi số di động nên Yasuko đã cho anh. Chị không có lý do gì để từ chối.
Anh đưa Yasuko về tận khu nhà. Anh xuống xe để tiễn chị vì Yasuko ngồi ở ghế sau.
- Anh vào xe nhanh không lại bị ướt. – Yasuko nói khi xuống xe.
- Chào em, hẹn gặp lại nhé.
- Dạ.- Yasuoko khẽ gật đầu.
Dù đã vào lại taxi nhưng Kudo vẫn cứ nhìn dõi sau lưng Yasuko. Vì vậy, chị cũng quay lại và thấy một người đàn ông cầm ô đang đứng ở dưới cầu thang. Do trời tối, chị không nhìn rõ mặt nhưng qua dáng người, chị biết đó là Ishigami.
Ishigami đang bước đi chậm rãi. Yasuko không biết có phải Kudo nhìn như vậy là do thấy Ishigami cứ nhìn hai người không.
- Anh sẽ gọi cho em. – Kudo nói trước khi taxi chuyển bánh.
Yasuko còn nhìn mãi theo cho đến khi đèn pha taxi mờ dần. chị nhận ra lâu lắm rồi chị mới cảm thấy phấn chấn như thế. Đã bao nắm rồi chị mới thấy vui như vậy khi ở bên cạnh một người đàn ông?
Chiếc taxi đi ngang qua Ishigami. Yasuko về nhà thì thấy Misato đang xem ti vi.
- Hôm nay có gì không con? – Yasuko hỏi,
Tất nhiên chị không hỏi Misato về chuyện trường lớp. cô bé cũng biết rõ điều đó.
- Không có gì ạ. Mika không nói gì nên vẫn chưa thấy điều tra viên tới hỏi.
- Thế à.
Một lát sau, điện thoại của chị đổ chuông. Trên màn hình hiển thị số điện thoại công cộng.
- Alô.
- Tôi, Ishigami đây. – Vẫn giọng nói trầm trầm đúng như chị dự đoán. – Hôm nay có gì không?
- Không có gì cả. cháu Misato cũng bảo không có gì.
- Thế à. Nhưng chị đừng chủ quan. Cảnh sát vẫn đang nghi ngờ chị. Tôi nghĩ họ đang điều tra rất kỹ mọi việc xung quanh chị.
- Tôi biết rồi.
- Thế ngoài ra có gì khác thường không?
- Dạ?- Yasuko bối rối – Tôi đã nói là không có gì mà.
- À….vâng. xin lỗi chị. Hẹn chị ngày mai. – Ishigami dập máy.
Yasuko buông điện thoại xuống. chị cảm thấy bối rối khi Ishigami tỏ ra lung túng như vậy.
“Không biết có phải tại anh ta nhìn thấy Kudo không? Không biết anh ta có nghi ngờ gì khi thấy Kudo nói chuyện thân mật với mình không? Anh ta hỏi câu ban nãy là vì muốn biết về Kudo chăng?”
Yasuko biết tại sao Ishigami giúp đỡ mẹ con chị. Có lẽ đúng như vợ chồng Sayoko nói, anh có tình cảm với chị. Nếu chị thân thiết với người đàn ông khác thì mọi chuyện sẽ thế nào? Liệu anh còn tiếp tục giúp đỡ mẹ con chị như bây giờ không? Liệu anh còn sử dụng tài trí của mình vì mẹ con chị nữa không?
Mình không nên gặp Kudo nữa. có gặp cũng không được để Ishigami biết.
Nhưng bỗng nhiên một cảm giác bực bội không nói nên lời lan tỏa khắp lòng chị.
Liệu mình phải làm thế đến bao giờ? Phải giấu Ishigami đến bao giờ? Chẳng lẽ chừng nào vụ án này chưa kết thúc thì chị sẽ mãi mãi không bao giờ có thể gắn bó với người đàn ông khác ư?