Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 34 :

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Khóe miệng ta hơi khẽ động, muốn nói lại không nói được.



Không khí lúc này quả thật có chút vi diệu, ta không biết trong lòng Lão Cửu có cảm giác gì, nhưng ta lại nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ta không biết sự biến hóa này có ý nghĩa gì, cũng không biết vì sao ta lại có loại cảm giác vi diệu này, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết là nếu về sau Lão Cửu đều có thể đối đãi ta giống như thế, như vậy ta vì nàng, dù có thụ thương chịu khổ thì có làm sao?



Một khi đã như vậy, ta còn quản cái gì Hoàng đế lão tử chứ? Hắn muốn chém muốn giết thì đó cũng là chuyện sau này, chuyện ngày mai chúng ta đều không thể biết được, chuyện sau này thì cứ để sau này tính.



Đến đây, ta xem như là ngầm đồng ý với hành vi của Lão Cửu.



“Nếu phải đi, ngươi có kế hoạch gì không? Chúng ta tổng không thể cứ như vậy mà đi.” Nói xong, ta cũng buông lỏng tay Lão Cửu, bằng tốc độ nhanh nhất mặc y phục vào.



Lão Cửu thấy ta hành động lưu loát, cũng bắt đầu chạy tới thu thập mọi thứ, nói: “Hôm nay muộn rồi, chúng ta cứ đi trước, đến một khách điếm khác trọ hai ngày, chờ phụ hoàng đi rồi chúng ta lại đi con đường khác đến phía Nam.”



“Hoàng Thượng sẽ không dừng ở nơi này tìm chúng ta chứ?” Ta nói: “Chuyện ngươi nghĩ đến thì phụ hoàng ngươi nhất định cũng có thể nghĩ đến, ngươi cũng đừng quá tự mãn.”



Lão Cửu thu thập xong liền đi đến bên người ta, bộ dáng như đang nhìn một tên ngốc. Nhìn ta một lúc lâu sau mới nói: “Phụ hoàng tất nhiên là biết, ta vốn cũng không tính giấu hắn cái gì, nhưng hắn là Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng, hành trình đi Nam hạ đã sớm được an bài thỏa đáng, hắn nhất định sẽ không vì ta mà chậm trễ chính sự, cho nên ngươi có thể yên tâm, an tâm cùng ta cùng nhau đi Nam hạ.”



Đúng a Đúng a. Cái đầu ngốc này của ta. Nghĩ đến ta cũng rất kích động.



Sau đó, hai ta liền không nói một lời, đều bắt đầu tự thu thập. Chờ thu thập thỏa đáng, nàng đặt bút viết hai dòng ngắn ngủi để lại trên bàn, xem như nói rõ hành trình kế tiếp của chúng ta.



Đến khi làm xong hết thảy, đêm đã khuya.




Ý cười của ta ngày càng đậm, “Ngon không?” Ta hỏi nàng.



“Cũng tạm chấp nhận.” Lão Cửu uống xong, lau miệng, đem cái ly trả lại cho ta. “Thêm một ly nữa.”



Ta tiếp nhận cái ly, trêu ghẹo nàng, nói: “Tạm chấp nhận mà còn muốn thêm nữa sao?”



“Món này tạm chấp nhận.” Dứt lời liền nàng chỉ chỉ quả dưa hấu bên cạnh, “Ta muốn uống cái này.”



Ta lại tiếp tục làm nước ép dưa hấu nước cho nàng.



Cứ như vậy, ta làm nước trái cây cho Lão Cửu, còn Lão Cửu thì cứ uống sạch sẽ, bất giác cũng đã đến khuya. Mà trái cây mua ở chợ lúc nãy, cơ hồ đều bị Lão Cửu thử qua một lần. Ta đoán nếu không phải Lão Cửu rốt cuộc thật sự không uống nổi nữa, chỉ sợ đám trái cây mua hôm nay sẽ bị nàng tiêu diệt sạch sẽ.



Còn ta, từ đầu tới cuối chỉ uống được hai ngụm nước dưa hấu, thời gian còn lại đều là làm cho nàng uống. Mệt là tất nhiên, nhưng trong lòng ta lại vui vẻ, chưa bao giờ ta cảm thấy thỏa mãn giống hôm nay vậy.



Không bao lâu sau, ta cẩn thận suy nghĩ, tổng cảm thấy lúc trước ở hiện đại mỗi khi được lên lớp, nhận được giấy khen cũng không vui vẻ bằng khi nhận được một lời khen của Lão Cửu.



Ta cảm thấy Lão Cửu thay đổi, cũng có lẽ là hai ta đều thay đổi. Ta không biết những chuyển biến này bắt đầu từ đâu, từ khi nào, nhưng nó đúng là đang chậm rãi mọc rễ nẩy mầm, vững chắc đâm sâu trong lòng ta, còn có trong lòng Lão Cửu.



~xߟ