Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 30 : Vụ án thứ tư – hắc lam
Ngày đăng: 20:34 19/04/20
“Dừng! Dừng! Dừng!” Đạo diễn Lưu râu ria bắt đầu chạy qua, người đàn ông té trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Các nhân viên công tác tụ lại đi đến, có người thét chói tai, có người nói nhảm, rối tinh rối mù.
Thư Cửu dựa lưng vào ghế, chớp chớp con mắt bĩu môi: “Không phải chứ, như vậy cũng được?”
Đây là hình ảnh cảnh sát bắt tội phạm buôn thuốc phiện ở phim trường, người dễ nhìn ngã trên mặt đất kia chính là nhân vật đóng vai phản diện, minh chủ ‘Dưới ánh trăng sáng’, tên gọi của tổ chức xã hội đen rất có ý thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khí chất lạnh lùng, mang theo chút u buồn cùng xa cách hiển nhiên là làm việc xấu, dù sao cũng là buôn bán thuốc phiện, mà vị ‘Minh chủ’ này chính là vì tập trung nhóm người xem là phụ nữ.
Thư Cửu chính là cảnh sát tuấn lãng bất phàm trong phim.
Lần này diễn rất đơn giản, Thư Cửu cũng không cần làm gì nhiều, vì vậy hắn vừa chờ xem ‘Minh chủ’ dùng chân chống lại tên phía dưới, lãnh khốc vô cùng mà nói một đoạn lời thoại, cảnh tượng một cước đem người đá đi, nhưng vấn đề bắt đầu xảy ra, lòng bàn chân hạ xuống không biết như thế nào lại trượt một chút. Lại như đối phương trọng lượng khá lớn, ngược lại trọng tâm chính mình có chút không ổn, sau đó……..
“Có thể là gãy xương, mau mau! Đem y nâng lên, mau!”
Cứ như vậy.
Vị này mĩ nam dễ thấy là cỡ nào yếu ớt làm cho người ta tan nát cõi lòng a, Thư Cửu nhả khói, lắc đầu cảm thán, vừa duỗi cổ đến người đại diện vừa thấp giọng nói: “Nếu như lão đại xã hội đen đều như vậy bị đảo lộn, nhóm cảnh sát sẽ làm ít việc đi đúng không? Tôi thấy lão ‘minh chủ’ này rất có tâm có đạo đức.”
Người đại diện không nói gì mà liếc mắt nhìn vị Đại minh tinh, hiện tại không phải thời điểm quan tâm sao?
Thư Cửu thong thả mà nhả khói thành vòng, nói tới cảnh sát, hắn không hiểu sao mà nghĩ đến ngày đó khi lét lút chạy đi ra, gặp phải vị cảnh sát Thịnh Diêu kia.
Nguyên lai cảnh sát cũng có dễ nhìn như vậy, bất quá thành thật mà nói, bộ dáng người kia tự tiếu phi tiếu trêu chọc, khóe mắt liếc lên thật là……….rất không có một chút chính nghĩa, cảnh sát bảo vệ người dân an toàn. Thật ra có phần giống như một cuộc sống an toàn, hoa hoa công tử lưu luyến bụi hoa.
Đáng tiếc làm cho cậu chạy không bắt lấy được, sau đó vẫn chưa thấy được nam nhân xinh đẹp đó.
Vừa lúc cũng mau đến năm mới, các loại hoạt động cá nhân cũng bắt đầu nổi lên. An Di Ninh sáng sớm liền cùng bạn trai đi hẹn hò, Tô Quân Tử mang vợ con nghỉ định kì, được ba ba lấy cớ không có ca làm hết sực tự nhiên. Mẹ Dương Mạn lại bắt đầu lôi kéo cô đẩy mạnh coi mắt nhiều hơn. Thẩm Dạ Hi lấy chiếu cố người bệnh làm lý do, quang minh chính đại bộc lộ. Khương Hồ………..được chăm sóc đặc biệt.
Chỉ còn lại Thịnh Diêu một người rãnh rỗi, về nhà cũng không có ý nghĩa, không có chữ ký được phục chức của bác sĩ, cũng không có việc gì làm, liền cả ngày đi lung tung trong văn phòng trống không, đi mệt mỏi thì ôm máy tính đánh tài liệu về khủng hoảng chi tiêu, âm lượng mở rất lớn, thật xa chợt nghe thấy tiếng cậu gào khóc thảm thiết.
Cuối cùng nhóm đồng chí văn phòng bên cạnh bạo phát trong im lặng, sau cùng Mạc Thông đích thân đi xuống, đem Thịnh Diêu xách ra, lấy “phải dưỡng thương chú ý thân thể” làm lý do, nhẹ nhàng mà đem tạp âm đá bay đi.
Vì thế ngay sau đó Thịnh Diêu hoàn toàn buồn chán, đi đi lại lại trên đường cái, hay tay để trong túi. Buổi sáng tháng một, tuy là nhiệt độ không khí không cao, nhưng ánh mặt trời không tệ, phơi nắng ở trên người, làm cho người ta có loại ấm áp dào dạt muốn đứng yên mãi như vậy. Cậu trong đầu lập đi lập lại danh sách bạn gái, muốn tùy tiện tìm một người đi ra ngoài cuốn cà phê, thả lỏng một chút.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không bỏ xuống được. Có lẽ là bởi vì một đọan thời gian trước ở bệnh viện người đều lười biếng, chuyện gì đều không để tâm, có lẽ bởi vì nhớ tới lời Khương Hồ, không giao trái tim bỏ vào việc yêu đương, bất quá là gặp việc vui, tuy nhiều nhưng đổi lại chính mình trống rỗng.
Thật lâu về sau, mới có người nói cho cậu, ngày đó chính là ngày bắt đầu duyên phận, đúng lúc khiến cậu trong lúc này, với khuôn mặt mang theo một loại lười nhác nhàn nhạc, giống như là từ thế giới xung quanh tách ra đi trên đường phố, sau đó gặp người đàn ông râu ria điên cuồng nghệ thuật kia.
Lý Kỳ Chí đã muốn không đếm được chính mình tại đây hút thuốc bao nhiêu ngày rồi, nghe nói khói thuốc trên người người này làm cho cây cỏ trong vòng ba thước gần như khô héo, cơ hồ vượt qua cả vũ khí sinh hóa. Nhưng mà khói thuốc nhiều cũng khiến hắn không thể hiện ra được chút đàn ông, lúc trước “lão đại xã hội đen” kia bởi vì đá người một đá mà “ác có ác báo” vào bệnh viện, nằm bệnh viện trong một năm trời ạ, ai có thể chờ được trăm ngày chứ?
Chỉ có thể thay đổi người, nhưng mà Lý đạo diễn đòi hỏi rất cao, khí chất, bộ dạng phải tốt, một đám đều là người trẻ, không phải khí chất không thích hợp, bộ dạng lớn lên cũng……….Ách, sự thật, đến cả mơ mộng cũng một lần đả kích Lý đạo diễn. Hơn nữa đoàn làm phim lớn cùng với tiền vốn kếch xù, thời gian không thể lãnh phí thêm nữa.
Lý Kỳ Chí lo âu, lo âu đều khiến y nhanh hói đầu.
Mà ngay hôm nay, khi y mang tâm trạng buồn bực cùng khói thuốc đi dạo ở trên đường, thật xa liền trong thấy một nam tử, lưng phía sau rất thẳng, nhưng đi lại cũng có phần lười nhác, tự nhiên mang theo hương vị một cỗ tao nhã, giống như nhất cử nhất động của cậu đều chỉ làm mình thêm đẹp, lại giống như nhất cử nhất động của cậu đều là tự nhiên mà như vậy.
Lý Kỳ Chí ngây dại, lăng lặng mà đứng ở ven đường, nhìn người kia hoàn toàn không biết chính mình đang nhìn nhăm chú mà thản nhiên đi qua, hai ngón tay kẹp điếu thuốc rơi xuống cũng không biết.