Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 31 : Vụ án thứ tư – hắc lam

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Lý Kỳ Chí đã từng vì ‘nghệ thuật’ của chính mình mà buông thả, đã từng tự cho mình tài giỏi, cùng tất cả người thường không hợp nhau, mà vài năm u ám, làm cho y hiểu được, chính mình không phải không có bánh mì, ánh sáng đối với nghệ thuật có thể sống sót. Thế giới này vốn có quy tắc của nó, không ai có thể áp đảo lên quy tắc đó.



Nhưng mà y dù sao cũng là có tài, cũng là do may mắn, cho nên khi y hạ xuống thân mình, đến gần với cuộc sống, thậm chí khi bình thường, thanh danh cùng thu hoạch đã không phụ cố gắng và nổi khổ của y.



Cảnh này khiến y sau khi bốn mươi tuổi, có thể lấy chính mình đi khắt khe diễn viên, thậm chí đòi hỏi điều kiện khách quan, lấy được một số thành tựu về điện ảnh.



Lý Kỳ Chí khi cùng nam tử đó gặp thoáng qua, trong nháy mắt như có lỗi giác – y cảnh thấy cái kia minh chủ dưới anh trăng sáng sống lại trong lòng.



Đương nhiên………..điều này trở nên phi thường tốt đẹp mang màu sắc nghệ thuật, chính là Lý đạo diễn sau khi bị mùi thuốc lá làm cho trúng độc về sau đầu óc không có rõ ràng. Thịnh Diêu đi tới, liền cảm thấy được có điểm không thích hợp, là một cảnh sát kinh nghiệm phong phú, cho dù cậu biếng nhác đi tuần, vẫn là cảm giác được có người theo dõi cậu.



Người theo dõi này có điểm không chuyên nghiệp, Thịnh Diêu ánh mắt có chút tà, liền thông qua gương nhìn thấy một người đàn ông có râu đeo kính râm có điểm đáng khinh. Đương nhiên đó là dưới cái nhìn chủ quan của cảnh sát Thịnh Diêu.



Theo kinh nghiệm mà nói, bình thường người muốn giựt tiền sẽ không đi theo người rồi cứ nhìn chằm chằm ở khu náo nhiệt như vậy, hơn nữa quần áo Thịnh Diêu tuy không phải hàng vỉa hè nhưng cũng rất đơn giản, lại không giống những người giàu có, hẳn là không phải loại người liếc mắt một cái liền biến thành một con dê béo.



Những tên tội phạm từng bị cậu bắt qua đến trả thù? Có thể tính không lớn, trên cơ bản vụ án trên tay cảnh sát Thịnh, không phải bắt được thì bị súng bắn chết, bắt được cũng chính là ngồi vững chãi trong tù. Hơn nữa, phần lớn đấu tranh anh dũng đều là đám người Thẩm Dạ Hi, Dương Mạn, nếu thật trả thù thì cũng không có đến lượt cậu.



Kia………chẳng lẽ là cướp sắc? Thịnh Diêu bị ý nghĩ chính mình đả kích, theo bản năng mà hoạt động các ngón tay cùng cổ tay, lại lần thứ hai trộm liếc mắt người kìa nhìn người đi theo không có vẻ đẹp gì kia, chính mình trong lòng không tự nhận là hoa bị đám bướm bám theo, ngược lại bi phẫn không dứt việc mình quá mị lực.



Lý Kì Chí cũng không nói rõ tâm tình của mình là cái gì, đuổi theo một người đàn ông không biết tên trên một con đường giống như trong kịch bản, cảnh tượng này là cái dạng gì, nơi kia là cái gì – rất có ý nghĩa, đột nhiên, người bị đi theo chuyển người, vào một cái ngõ nhỏ, Lý đạo diễn không chút suy nghĩ liền đi vào, kết quả vừa nhấc đầu…….



Di, người đâu?



Sau đó bả vai Lý đạo diễn bị người không nhẹ không nặng vỗ một cái, Lý đạo diễn hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân giật mình, xoay người, trông thấy ‘minh chủ’ người sống đang đứng thẳng trước mặt, đang lấy một loại ánh mắt, ngoài cười nhưng trong không cười mà đánh giá hắn: “Vị tiên sinh này, anh đi theo tôi làm gì?”



Giống, quá giống! Nên là thế này, thời điểm cười lên nửa thật nửa giả, như có như không có ý xấu, lại như có như không điểm yếu ớt phòng ngừa, ánh mắt linh động cùng con ngươi thâm thúy!



Thịnh Diêu có điểm ‘đáng khinh’ mà nhìn người đàn ông râu ria này, vẻ mặt cùng nhịp tim còn mang theo một chút kích động, nhìn chăm chăm chính mình, tạo áp lực thật lớn, như thế nào nhiều người có vấn đề tinh thần như thế chứ?




(Rốt cuộc lại gặp, anh công này chính thức lên sàng:)))



Thịnh Diêu sửng sốt, lập tức nhớ đến, người này chính là bệnh thần kinh lần trước ở trên đường thực thực giả giả mà bảo cậu làm tình nhân của hắn, lập tức cảm thấy được chính mình từ lúc chào đời tới nay hôm nay là xui xẻo nhất, chuyện gì cũng đều xảy ra.



Không đợi cậu trả lời, Thư Cửu liền phi thường thành thục mà tiến lên, nắm lấy tay kia của cậu: “Thật trùng hợp nha – Lý đạo diễn, người này chính là bạn tôi, các người như thế nào nhận thức?”



“Tôi ở trên đường nhìn thấy cậu ta, cậu không cảm thấy được cậu ta chính là Kỉ Cảnh?” Kỉ Cảnh chính là ‘minh chủ’ kia, Lý Kì Chí hoa chân mua thấy mà nói ra hình tượng  diễn viên trong tưởng tượng của y, còn không quên kéo tay Thịnh Diêu, “Thế nào, có phải hay không?”



Phải cái rắm – Thịnh Diêu nghĩ.



“Thật phải nha………” Thử Cửu xoa cằm chính mình.



Lý Kì Chí vỗ đùi: “Chính xác đó nha, còn chờ cái gì? Kỉ chủ cậu liền ủy khuất giúp đỡ đi, cậu xem cậu đem cổ tay tôi làm gảy như vậy.”



Ai bảo là gảy? Không phải chỉ bị thương một chút sao?  Không nên bẻ cong sự thật như vậy!



“Tôi……..”



Thời điểm Thịnh Diêu nghĩ muốn mở miệng giải thích, một người đàn ông hoang mang rối loạn mà chạy vào, cầm trong tay một cái phong thư. Người đàn ông sắc mặt khó xem, như là sợ hãi, ánh mắt hoảng hốt: “Lý đạo diễn, đồ vật này lại tới nữa!”



Trên mặt Lý Kì Chí nhanh chóng xẹt qua một vẻ lo lắng, ánh mắt đảo qua gì đó trên tay người này, khẩu khí có điểm không tốt: “Tôi không phải đã nói rồi sao, loại đồ vật này không cần đem tới tôi, trực tiếp ném đi!”



“Nhưng mà…….” Tiểu trợ lý chần chờ một chút: “Lý đạo diễn, tôi cảm thấy lần này thật sự nghiêm trọng, vẫn là báo cảnh sát đi?”



Thịnh Diêu thấy phong thư trên tay người này cầm đến, trên mặt dường như có một loạt vết máu màu đỏ sậm, đổ này suốt một mặt, mang theo một loại hương vị quỷ dị tà ác không nói nên lời, cậu nhăn mặt nhíu mày, từ Lý Kì Chí cùng Thư Cửu giãy ra, lại từ đâu lấy ra một cái bao tay: “Cho tôi xem, tôi chính là cảnh sát.”