Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 34 : Vụ án thứ tư – hắc lam
Ngày đăng: 20:34 19/04/20
Ánh mắt Khương Hồ đảo qua nơi có người, ghi chép Dương Mạn cùng Tô Quân Tử cũng mau làm xong, tất cả mọi người đều bày ra ngôn ngữ tứ chi cùng nhiều biểu tình biến hóa rất nhỏ, có rình, có tò mò, có lo sợ bất an.
Mà trong đó có vài cái đặt ở trên người Thịnh Diêu……..
“Khương Hồ.” Thẩm Dạ Hi đột nhiên mở miệng đánh gãy cậu. Khương Hồ sửng sốt, cậu nghe được ngữ khí Thẩm Dạ Hi đột nhiên nghiêm túc.
“Làm sao vậy?”
“Theo suy đoán của cậu, người gửi thư đe dọa rất có thể là bởi vì sự xuất hiện của Thịnh Diêu mà đột nhiên bị kích thích, cậu cho rằng trong ảo tưởng của hắn, đem Thịnh Diêu trở thành cái gì chứ?”
Không biết vì cái gì, trong lời nói Thẩm Dạ Hi có loại suy xét tỉ mỉ, mi Khương Hồ nhẹ nhàng nhíu một cái, lập tức nhanh chóng giãn ra, trầm ngâm một chút, hỏi lại: “Nếu hắn đối nhân vật trong kịch bản có cảm tình bệnh hoạn, như vậy hắn đối với đạo diễn đã kéo đến diễn viên, thì có thái độ gì?”
Thẩm Dạ Hi dừng một chút, mọi nơi nhìn thoáng qua, An Di Ninh xem ra đã muốn tìm được người viết kịch bản, đang ở cùng người biên kịch nói chuyện, Thịnh Diêu vẫn đang bị Thư Cửu dây dưa, nơi này chỉ có hai người bọn họ. Lúc này mới đè thấp âm thanh đối Khương Hồ nói: “Kỳ thật có một câu, tôi đã sớm nghĩ theo hướng của cậu, Khương Hồ, tâm lý học không phải phạm thức khoa học, thực dễ dàng xuất hiện khác biệt, loại phân tích này thủy chung chỉ là phiến diện, mà loại phương thức suy nghĩ này rất dễ dàng đi đến cực đoan.”
Khương Hồ chỉ là nhìn anh, không tỏ thái độ, cũng nhìn không ra gì lý do khiến cậu giận dỗi như thế, chờ cậu nói ra. Không biết thời gian cậu làm bác sĩ tâm lý bao lâu rồi, giống như ngụy trang với mặt nạ đã muốn trở thành thái độ bình thường của cậu. Nhưng Thẩm Dạ Hi chính là có thể cảm giác ra được, lời nói của mình, đối phương không có nghe vào được.
Phân tích tâm lý tội phạm cũng tốt, trong lòng tưởng tượng ra cũng tốt, đều phải làm thật cẩn thận, nếu không làm thì khó có thể thu nhỏ phạm vi tìm tòi tội phạm, còn có thể trở thành điều tra viên. Cho nên đối với công tác bình thường này mà nói phải có rất nhiều người cùng nhau hợp tác, điều tra bổ sung khuyết điểm cho nhau, hạ thấp điểm sai biệt với thực tế thấp nhất, nhưng mà vẫn không thể làm thành trăm phần trăm chính xác.
Thẩm Dạ Hi vô lực thở dài, anh biết người này không phải chỉ là học giả lý luận suông, tuy rằng không có tư liệu cụ thể của đối phương, nhưng Khương Hồ tuyệt đối có kinh nghiệm công việc bên ngoài cùng kinh nghiệm điều tra phong phú, nói không chừng sự từng trải so với chính mình còn muốn già dặn hơn.
Tuy nhiên, có một số điều có thể nhìn thấy, hay là có thể nói. Thẩm Dạ Hi không phải là người không nói, chính là thời điểm đối mặt Khương Hồ, anh đột nhiên có chút không biết phải biểu đạt như thế nào: “Tôi chỉ là cảm thấy được……tâm lý học lĩnh vực này thật huyền diệu, quá nhiều điều chưa biết, cho dù thật là mặt đối mặt, cũng không nhất thiết có thể khám phá ra tâm lý không bình thường kỳ quái này, huống chi chính là thông qua một ít dấu vết đứt quãng để lại chứ? Đôi khi, không có bằng chứng mà phải cẩn thận đối đão, đương nhiên, tôi không phải nói……..”
“Dương Mạn đừng nói thô tục.” Tô Quân Tử theo bản năng mà sửa lại, cùng khẩu khí giống như giáo huấn Tô Nhiễm.
Dương Mạn trở mình xem thường: “Bình thường cùng một chỗ dạy cái này cái kia, nên thường hay gây ra tranh luận, cái chuyện xấu gì cũng biểu hiện ra hết. Vừa mới có người cùng tôi nói, một đoạn thời gian trước Trương Tân bị phát hiện ra chuyện lúc trước ở bệnh viện tâm thần, bị chó săn chụp được, tuy rằng ảnh chụp không rõ ràng, nhưng mà cũng nháo một trận sống chết, sau lại bị người ép xuống.”
Thẩm Dạ Hi cùng Khương Hồ nhìn nhau liếc mắt một cái: “Chị xác định?”
“Không xác định, chỉ là chuyện truyền từ người ngày sang người khác thôi, ai biết được?”
“Thịnh Diêu, lập tức đi xác minh một chút.” Thẩm Dạ Hi đứng lên, “Thịnh vị Trương tiên sinh kia quay về cục một chuyến, hỗ trợ điều tra.”
Thịnh Diêu không lến tiếng, một hơi đem cà phê trong ly bỏ vào miệng, thiếu chút nữa phun ra………Phi, thực ngọt, đường ở đây có phải là không cần tiền hay không?
Y để lại cái ly rồi đứng lên mốn đi làm việc, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu, vẻ mặt ủy khuất: “Thẩm đội trưởng, yêu quái Hoàng Kì không chịu ký tên cho tôi………” Ý tứ là nói, tôi hiện tại chỉ là công dân bình thường.
Thẩm Dạ Hi vung tay lên: “Mặc kệ nó!”
Khương Hồ nhướng nhướng mi, thật có khí phách a, ngài có bản lĩnh làm trò trước mặt bác sĩ Hoàng như vậy không a.
“Được, nghe lời anh!” Thịnh Diêu hai lời chưa nói, xoay người đi, thần sắc thoải mái cực kì, từng tế bào đều kêu gào vui vẻ, trời có sụp xuống, có họ Thẩm chống.