Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 35 : Vụ án thứ tư – hắc lam
Ngày đăng: 20:34 19/04/20
“Tốt, Thịnh Diêu, tôi đã biết.” Thẩm Dạ Hi buông điện thoại, sau đó anh ngồi xuống, khủy tay đặt ở trên bàn, hai tai chống cằm. Nhẹ nhàng mân môi, trên mặt không có biểu tình gì nhưng ánh mắt phá lệ sâu sắc, không nói lời nào, liền như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện anh.
Trương Tân cũng không biết là mình bị anh nhìn chăm chú như thế, vẫn là bởi vì phòng thẩm vấn này tất nhiên không thể tốt, có chút phiền toán, vị đang ngồi luôn luôn thấy bất an, rốt cục nhịn không được: “Cảnh sát tiên sinh, anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Tôi bận rất nhiều việc như vậy không tốt?”
Thẩm Dạ Hi nhẹ nhàng cười cười, cầm lên ly trà, chậm rãi uống: “Thầy Trương, tôi mới vừa nghe nói, ngài định kỳ sẽ đi trung tâm thần kinh, thật không?”
Trương Tân sửng sốt, môi vặn vẹo một chút, hung hăng mà trừng mắt Thẩm Dạ Hi, thấp giọng rít gào: “Đây là vấn đề riêng tư của tôi.”
Thẩm Dạ Hi ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Xin lỗi, ngài hiện tại là người hiềm nghi, có nghĩa vụ hỗ trợ cảnh sát điều tra.”
Trương Tân đập bàn đứng lên, trên mặt hiện lên nếp nhăn dữ tợn….Thẩm Dạ Hi cảm thấy cơ thể người này không nhanh nhạy lắm: “Anh có cái chứng cớ gì nói tôi là người hiềm nghi?!”
“Bởi vì tôi không có chứng cớ gì anh mới chỉ là người hiềm nghi, bị giữ trong này hỏi chuyện, tôi nếu có chứng cớ, anh liền trực tiếp vào tù rồi!” Nụ cười Thẩm Dạ Hi biến mất, ánh mắt trở nên nguy hiểm, “Ngồi xuống.”
“Anh………..”
“Tôi nói ngồi xuống.” Thẩm Dạ Hi lập lại một lần.
Trương Tân thật đúng là có dáng anh hùng, tỷ như không ăn mệt trước mắt, dưới ánh mắt cùng khẩu khí có lực áp bách như Thẩm đội trưởng, nặng nề mà thở ra, sau đó ngồi trở lại.
“Tôi muốn gặp luật sư.” Trương Tân hai tay để cùng một chỗ.
“Tùy anh, sau khi gặp xong chúng tôi có quyền làm theo luật giam giữ anh trong thời gian nhất định.” Thẩm Dạ Hi tựa vào ghế, hơi hơi nhướng mi, mắt liếc hắn: ” ‘Thầy’…………..Trương, Vậy anh hiện tại có thể trả lời tôi, anh đi bệnh viện tâm thần làm gì?”
Dương Mạn cùng Tô Quân Tử hỏi một vòng, trên cơ bản trừ vì lợi ích dẫn đến tranh cãi, không có phát hiện bất luận kẻ nào có động cơ gì lại đối Lý Kì Chí làm ra cái loại ‘trò đùa dai’ nhàm chán như vậy.
Còn có Kỉ Cảnh…………Nhân vật này được tạo ra đến tột cùng là có nơi nào đặc biệt? Khương Hồ lấy kịch bản trong túi ở bên cạnh ra, tính xem lại một lần.
Thẩm Dạ Hi bị xem nhẹ cũng không nổi giận, xoay người vào phòng bếp, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, Thẩm Dạ Hi lấy ra nhìn…………..Da, Dương Mạn?
Là tin nhắn từ Dương đại mỹ nhân – Thẩm đội trưởng, có rãnh không?
Thẩm Dạ Hi từ trong tủ lạnh lấy ra một khối thịt đông lạnh, đặt ở trên thớt, sau đó thu tay, trả lời Dương Mạn – Có, chuyện gì?
Dương Mạn nửa ngày cũng không có động tĩnh, Thẩm Dạ Hi đều đem đồ ăn rửa sạch sẽ, chuẩn bị đặt vào nồi, di động lại một lần nữa rung lên, hắn không chút để ý cầm lấy, sau khi nhìn thấy thì ngừng lại, bởi vì Dương Mạn nói – Có chút việc muốn hỏi cậu. Tôi hôm nay đột nhiên coi trong một người, có điểm tâm dương muốn xuống tay, chính là sợ cậu có gặp đến.
Những này rất khó hiểu, người bình thường thấy cũng không biết cô đang nói cái gì, chỉ là người người nào đó, lại chính là Thẩm Dạ Hi không biết vì cái gì, vừa đọc đã hiểu, anh theo bản năng mà ngẩng đầu hướng phòng khách nhìn thoáng qua – đèn mở, ánh sáng ôn nhu chiếu vào trên người Khương Hồ, người nọ ngay cả áo khoát cũng chưa kịp cởi ra, hai chân đặt cùng một chỗ, trên đó đặt một quyển kịch bản có chút cũ, ngón tay xinh đẹp xẹt qua trang giấy…..Thẩm Dạ Hi mạnh mẽ xoay người, miễn cưỡng áp chế tức giận nháy mắt dâng lên trong lòng.
Tim anh đập kịch liệt như muốn từ trong ngực nhảy ra, bởi vì dạng tức giận này thình lình xảy ra không phải là làm cho người ta khinh thường mà lại giống như thống hận đối với người xấu, mà là anh đối Dương Mạn tín nhiệm như vậy, hơn nữa là đồng sự rất kính trọng, chiến hữu vô số lần sóng vai sinh tử…….Cái loại nỗi lòng xa lạ này làm cho người ta sợ hãi.
Bởi vì câu nói kia của Dương Mạn, cũng bởi vì…………người đang ngồi trong phòng khách kia.
Anh không biết là ở ngốc bao lâu, di động rung lên mới kéo lại thần trí của anh, tin nhắn Dương Mạn lại đến nữa – Không để ý đến tôi? Sinh khí? Tôi chỉ nói giỡn……….bất quá cậu thật là thích người kia a?
Thẩm Dạ Hi hoàn toàn ngây dại.