Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 42 : Vụ án thứ năm – trò chuyện trong đêm
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Kết quả ngày hôm sau, tạo hình của Thẩm Dạ Hi hoàn toàn kinh khủng, một đầu tóc rối bù, râu ria xồm xàm, hơn nữa hai mắt xung huyết.
Khương Hồ vừa mở mắt, bất động thanh sắc mà theo dõi anh ước chừng ba mươi giây, mới mơ mơ màng màng hỏi: “Dạ Hi?”
Bằng không ngài nghĩ là ai? Người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu sao? Thẩm Dạ Hi không để ý đến cậu.
Khương Hồ vô cùng hoang mang mà nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: “Lúc tôi ngủ…hình như không có ngáy hay là mộng du đến mức đá người đi?”
Thẩm Dạ Hi hỏi: “Câu đêm qua cậu nói là có ý gì?”
“…A? Nói cái gì?” Khương Hồ ngáp một cái nhu nhu mắt, mê mang hỏi, “Tôi ngày hôm qua…”
Nửa câu sau bị nghẹn ở trong miệng, bởi vì Thẩm Dạ Hi trực tiếp đỡ cậu đứng lên đi đến phòng tắm: “Tỉnh lại cho tôi, có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Đêm qua ai nói hôm nay ta muốn ngủ cho đến lúc nào cũng được mà?” Thanh âm Khương Hồ có điểm khó chịu từ trong phòng tắm truyền đến, Thẩm Dạ Hi cầm chảo tính chiên trứng vừa nghe câu đó liền muốn chạy vào, muốn so sánh thử xem đầu Khương Hồ với cái chảo cái nào cứng hơn — Thằng nhãi con, câu này như thế nào nhớ kỹ như thế?!
Năm phút đồng hồ sau, Khương Hồ từ trong phòng tắm lắc lư đi qua, xem ra nước đá đối với hắn rất có tác dụng kích thích. Cậu ngáp một cái thật to, khóe mắt còn có dấu vết nước mắt, cong người, đặt cằm ở trên bàn, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm khăn trải bàn đến ngẩn người, thẳng đến khi lò vi ba vang lên một tiếng nhỏ, thanh âm Thẩm Dạ Hi từ trong nhà bếp truyền đến: “Khương Hồ cậu như thế nào còn mộng du như thế? Đem sữa từ trong lò vi ba lấy ra đi!”
“…Nga.” Ánh mắt Khương Hồ nửa mở nửa nhắm đứng lên bay đến nhà bếp, mở ra lò vi ba, đem hai ly sữa lấy ra, sau đó tiếp tục nhìn động tác phía trước, dựa vào một chỗ ngẩng người.
Thẩm Dạ Hi bưng chén đũa trong tay, dùng khuỷu tay gõ đầu Khương Hồ một cái: “Thông minh chút, đừng giống như con cẩu chết vậy, một hồi ăn xong theo tôi đi ra ngoài.”
Khương Hồ phi thường ai oán mà nhìn anh một cái, sau đó thật cẩn thận mà nói: “Tôi có thể…”
“Không thể!” Thẩm Dạ Hi trừng cậu, “Cuối năm thưởng…”
Thẩm Dạ Hi cảm thấy được chính mình vĩnh viễn cũng không có biện pháp thoải mái như vậy, tuy rằng đã chết, nhưng còn người sống, lương tâm còn sống, quá khứ đương nhiên không thay đổi, nhưng mà có quyền làm rõ sự thật.
Khương Hồ đột nhiên phát hiện, Thẩm Dạ hi là một trong những người lãnh đạo tốt nhất mà cậu đã gặp qua.
Xem ra đãi ngộ của Phương Cẩn cũng không tốt lắm, thậm chí còn thảm hơn. Ở nơi giam giữ Thẩm Dạ Hi, chỉ cần chờ cho sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, miễn cưỡng có thể nhìn thấy chút ánh sáng, còn nơi này tựa hồ như xung quanh chỉ là bóng tối, ngay cả những mép tường cũng toàn là đinh sắt, thời điểm Khương Hồ đi vào còn xém vấp té bởi bậc cửa.
“Nghe nói nơi này trước kia là phòng tra tấn của bọn buôn ma túy.” Thẩm Dạ Hi nói, lúc này anh không cùng Khương Hồ đi vào mà đứng ở cửa chờ.
Khương Hồ lấy tay chạm lên tường một vòng: “Trên tường có vết máu.”
“Có, của rất nhiều người, sau khi kiểm tra DNA cũng thấy có máu của Phương Cẩn, pháp y suy đoán là hắn đã dùng đầu đập vào tường, móng tay cũng bị xé rách.”
Khương Hồ ở bên trong đi lung tung, sau đó quay đầu lại nói với Thẩm Dạ Hi: “Anh có biết cái gọi là ‘tăng cường ám thị’ không?”
Thẩm Dạ Hi nhăn mặt nhíu mày: “Cậu là nói đến chuyện thôi miên trong tâm lý học…Ân, giống với năng lực ám thị? Mơ mơ hồ hồ à.
“Đại não chúng ta tự động nhận lệnh và sắp xếp trình tự, người sau khi nhận thôi miên, lực tập trung càng trở nên cao hơn, nhưng tri giác lại khiếm khuyết vài chỗ, chỉ làm theo ám thị đã đưa ra, lúc này anh sẽ đối với người đó vô cùng tin tưởng, thậm chí chỉ phục tùng mệnh lệnh một mình hắn.” Khương Hồ chỉ chỉ phòng nhỏ tối đen, “Anh biết không? Theo tôi thấy, trong hai người chỉ có một người sống là chuyện phi thường vớ vẩn, đồng bọn tay buôn ma túy tuy đã bỏ mạng nên cho dù hai anh tự giết lẫn nhau bọn họ cũng không có lợi gì, huống là lúc bắt là hai người, bọn họ cũng đã đàm phán với cảnh sát, sau đó chỉ trả lại một người, chẳng lẽ cảnh sát không hoài nghi?”
Thẩm Dã Hi ngơ ngác nhìn cậu: “Cậu là nói…”
“Huống hồ bọn họ hình như vô cùng đắc ý, biết rằng các anh căn bản không nghĩ đến kết quả như vậy, muốn nhìn các anh giống như nô lệ thời La Mã, tự giết lẫn nhau, bọn họ như thế nào lại…”
“Bọn họ như thế nào lại chia ra hai nơi giam giữ.” Thẩm Dạ Hi thì thào nói tiếp.