Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 45 : Vụ án thứ 6 – khẩn cấp nghĩ cách cứu viện

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


“Người hôm nay phụ trách lái xe kêu là Lý Vũ Hân, tài xế lớn tuổi, cùng bọn nhỏ đều quen thuộc, giáo viên hay cha mẹ đều yên tâm đem con mình cho bà….Mẹ ơi!” Dương Mạn mang giày cao gót chưa kịp thay đạp đạp đất, đi quá nhanh làm chân cô bị đau, cô nhíu mày, thấp giọng mắng một câu, cúi người đem giày tháo ra, cầm ở trong tay, may mà trong văn phòng còn có Tô Quân Tử là một người cha siêu cấp sạch sẽ, nên mặt đất luôn được bảo trì.



Thịnh Diêu thấy liền sửng sốt: “Mỹ nhân, lưu ý dưới chân!”



“Không có việc gì, bình thường luyện không thủ đạo (Chi: Một loại võ Nhật Bản) thường xuyên bị giáo viên bắt đi chân không luyện, giẫm phải mấy thứ linh tinh chính là học chưa giỏi.” Chị Dương thập phần uy vũ.



“Vậy Lý Vũ Hân đâu?” Tô Quân Tử hỏi.



“Đã chết.” An Di Ninh đẩy cửa tiến vào, “Vừa tìm được thi thể Lý Vũ Hân, ở trong nhà vệ sinh công cộng của ga ra, là bị vật nặng đánh vào gáy đến chết, hung khí ngay bên cạnh thi thể, là cây búa sắt.”



“Truy nã toàn thành, Khương Hồ cùng tôi đi đến hiện trường Lý Vũ Hân bị giết xem, chúng ta cần biết tên biến thái này bắt cóc nhiều đứa nhỏ như vậy là muốn làm gì.”



“Chờ một chút Dạ Hi.” Khương hồ ngổi ở trên ghế nhúc nhích, “Trước không vội nhìn thi thể, tôi cảm thấy được tài xế đã chết kia hẳn không phải la mục tiêu của hung thủ, nói không chừng hắn chỉ muốn làm bà xỉu, căn bản không muốn mạng bà. Hơn nữa hung thủ bắt cóc nhiều đứa nhỏ như vậy, sẽ không tự nhiên biến mất, chúng ta nên chờ hắn liên hệ cùng với ba mẹ đứa nhỏ hoặc là trường học….”



Cậu tạm dừng lại, giống như từ đó khiến cậu có cảm giác không tốt: “Truyền thông.”



“Truyền thông?” Thẩm Dạ Hi nghi hoặc nhìn cậu.



“Cái này chỉ là đoán, chỉ mong là không phải…..” Khương Hồ còn chưa nói xong, đã bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy, Thịnh Diêu bắt máy, nghe xong hai câu liền nhăn mi, vội vàng nói một tiếng: “Chờ một chút.” Sau đó anh ngẩng đầu nhìn mọi người, “Là đài truyền hình, có một người đàn ông gọi điện cho đài tự xưng là người đã bắt cóc mấy chục đứa nhỏ, bảo bọn họ đi đến nhà xưởng bỏ hoang ở đường Phụng Dương ngoại ô, chụp lại hình ảnh hắn giết người như thế nào, còn nói nếu đến chậm, người sẽ chết hết.”


Thẩm Dạ Hi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu mới hỏi: “Để cho người khác nhớ kỹ hắn có rất nhiều phương pháp, vì sao hắn muốn chọn cách giết người.”



Khương Hồ nghĩ, hạ mi mắt, nhìn chăm chú mặt đất bị ánh chiều tà chiếu vào: “Tôi không biết, đại khái…..hay là vì hắn là người yếu đuối. Hắn cái gì cũng không phải, cái gì cũng không được, chỉ có thế lựa chọn cách đơn giản nhất làm cho người ta đến kỹ đến hắn.”



“Thì ra giết người là cách đơn giản nhất sao?” Thẩm Dạ Hi đến bên người cậu, cười khổ, “Hay là giết đứa nhỏ tay không tấc sắt dễ?”



“Đối với anh thì không phải nhưng đối với hắn phải.” Thẩm Dạ Hi so với Khương Hồ cao hơn một chút, phải ngẩng đầu chống lại tầm mắt của anh. “Đối với anh mà nói, thương tổn một người là chuyện rất khó khăn, nếu tay anh dính máu tinh thần của một đứa nhỏ vô tội, cả đời này anh sẽ sống trong ác mộng, lương tâm sẽ bức tử anh. Nhưng đối với người này mà nói, chính là….”



Cậu vươn tay, nhẹ nhang ở trên ngực Thẩm Dạ Hi điểm một chút: “Đâm vào, rồi rút ra mà thôi.”



Thẩm Dạ Hi bắt lấy ngón tay Khương Hồ, lắc đầu: “Giết một người không có dễ dàng như cậu nói.”



Khương Hồ định thu tay nhưng lại bị người nọ nắm chặt, hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhắc nhở: “Thẩm đội trưởng?”



Thẩm Dạ Hi bật cười, buông cậu ra, nghĩ thầm, cậu thật là không nể tình, từ ngữ tiếng Trung tuy không nhiều nhưng mỗi lần nói ra đều có hàm ý, một lời ý tứ nhẹ nhàng bao hàm nhắc nhở, uy hiếp thậm chí còn có phân rõ giới hạn.



“Nếu người kia giống như cậu nói cự tuyệt đàm phán, cậu có thể giả làm phóng viên đi vào can thiệp tình hình.” Thẩm Dạ Hi xụ mặt. “Tôi biết cậu không cần tôi nhắc nhở an toàn, nhưng nhớ rõ buổi tối sau khi trở về, tôi có lời muốn nói với cậu, rất quan trọng, cho nên…..”



Cho nên cái gì, Thẩm Dạ Hi chưa kịp nói ra, bởi vì Thịnh Diêu từ xa hướng họ làm dấu hiệu, ý bảo người đàm phán đã chuẩn bị tốt.