Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 46 : Vụ án thứ 6 – khẩn cấp nghĩ cách cứu viện

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Súng của xạ thủ được ôm trong ngực, lẳng lặng đứng ở một nơi, không hề nhúc nhích, Thịnh Diêu buông xuống kính viễn vọng, ngửa đầu nhìn hắn một cái, đối phương nhẹ nhàng lắc đầu, Thịnh Diêu thở dài: “Không được, không thể nhắm trúng mục tiêu, chướng ngại vật trong kho quá nhiều, phạm nhân lại quá nhát chết, trong tay đang nắm một đứa nhỏ.



Thịnh Diêu mở ra hình ảnh chụp mơ hồ trong máy tính, không hề để ý hình tượng mà trực tiếp ngồi xuống đất, ngón tay nhanh nhẹn đánh bàn phím: “Tôi hình như tìm được thông tin người này, Tương Tự Tân, nam, bốn mươi hai tuổi, chưa lập gia đình, quê ở tỉnh khác, mười lăm năm trước tốt nghiệp ở trường kỹ thuật cao cấp của thành phố B, đã thay đổi rất nhiều chức nghiệp, không biết vì sao cái gì cũng làm không lâu, mới một chút thời gian liền bị sa thải. Đây là nguyên nhân mà bác sĩ Khương nói đến sao?”



Thịnh Diêu nhướng mi, lộ ra biểu tình chán ghét khó có thể lý giải, “Này là nguyên nhân thối tha gì?”



Thẩm Dạ Hi làm động tác bảo anh ‘nhỏ giọng’, tay cầm bộ đàm lên nghe, biểu tình ngưng trọng, Tô Quân Tử cùng Dương Mạn hẳn là đã dẫn người vào.



Bên trong lộ ra âm thanh ‘sàn sạt’, chậm rãi, còn có tiếng khóc đứa nhỏ truyền đến.



Một thanh âm nam nhân vang lên, tựa hồ có điểm xa xăm, hắn thực đề phòng hỏi: “Các người là ai? Đài truyền hình sao?”



Còn không đợi bọn họ trả lời, hắn lập tức phản bác lại: “Không đúng! Các người không phải đài truyền hình, không có máy quay, các người là cảnh sát!”



Hắn rống lớn, sau đó là tiếng khóc bén nhọn của một bé gái, mọi người ở đây đều ngừng hô hấp, đem lực chú ý toàn bộ tập trung trên ống nghe, Khương Hồ đứng lên, Thẩm Dạ Hi tựa hồ có mắt phía sau, đưa tay chế trụ cậu.



Khương Hồ ngẩng đầu nhìn anh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Thẩm Dạ Hi, người đàn ông này hiện tại là người đáng tin cậy nhất.



“Khương Hồ cậu ngồi xuống, tất cả đừng nhúc nhích, mọi người tại chỗ đợi lệnh!” Thẩm Dạ Hi ngắn gọn ra lệnh, anh buông cánh tay đang chế trụ cậu ra, “Bây giờ còn chưa phải lúc.”



Từ ống nghe điện thoại truyền đến âm thanh, lần này là Tô Quân Tử, “Anh đừng kích động, đem đứa nhỏ buông, chúng biết biết anh rốt cuộc là muốn cái gì, muốn làm gì, bình tĩnh một chút, nói chuyện được chứ?”




Không thể không nói, kỳ thật đôi khi, hành động chân thật như thế chính là trời cho.



Tương Tự Tân dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn người đang nơm nớp lo sợ, tiểu bạch kiểm, hận không thể lớn tiếng, đặt câu hỏi: “Các người là từ đài truyền hình đến?”



Khương Hồ gật đầu.



“Đài truyền hình cũng can đảm như thế?”



Khương Hồ lại ngốc ngốc gật đầu, Thịnh Diêu quay đầu nhìn cậu, Khương Hồ giống như phản ứng lại, nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi………tôi mới tới, bọn họ cũng không dám đến, chỉ khi dễ tôi………



Tương Tự Tân hừ lạnh một tiếng, trong tay vẫn đang nắm tiểu hài tử, tự mình chậm rãi ngồi xuống: “Các người lại đây.”



Khương Hồ cùng Thịnh Diêu liếc nhìn nhau, chậm rãi đi qua, đi không được vài bước, Tương Tự Tân nói: “Không được đi tiếp, đứng ở đó đi.”



Hai người nghe lời đứng lại, ai cũng không nói chuyện, Tương Tự Tân không kiên nhẫn: “Hai người có phải phóng viên hay không? Câm điếc à?”



—– Mẹ nó, cho tên bắt cóc nhà ngươi đắc ý, lão tử chút nữa sẽ đánh nát đầu mi—— Thịnh Diêu khóe miệng rút rút, liếc nhìn đám nhỏ sợ đến choáng váng, dùng ánh mắt hỏi Khương Hồ nên làm sao bây giờ.



Chỉ nghe Khương Hồ thập phần hợp tình hình mà lắp bắp nói: “Nói chuyện, chúng ta nói chuyện, trước đó….tiên sinh, anh anh anh, anh vì sao phải bắt cóc bọn nhỏ…..”