Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 47 : Vụ án thứ 6 – khẩn cấp nghĩ cách cứu viện
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, Thịnh Diêu đứng ngoài quan sát Tương Tự Ân bởi vì câu nói của Khương Hồ mà biểu tình biến hóa, chỉ biết vị Tương tiên sinh bất hạnh này đã bị người nào đó đánh trúng bảy tấc.
Tương Tự Ân chờ vấn đề này cũng đã lâu, tuy rằng Khương Hồ nói lắp bắp, nửa ngậm nửa nói, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình muốn thổ lộ của Tương tiên sinh. Ánh mắt hắn lóe sáng, làm cho người ta tim đập nhanh, cuồng nhiệt không hề bình thường, đạp mạnh về phía trước.
Ánh sáng mờ mờ, nét dữ tợn cùng điên cuồng hiện ra trên mặt Tương Tự Ân càng thêm làm cho người ta sợ hãi, Thịnh Diêu theo bản năng che chắn trước mặt Khương Hồ, giật mình mới phát hiện góc áo mình bị Khương Hồ kéo lại, Khương Hồ quay đầu nhìn Thịnh Diêu liếc mắt một cái, ánh mắt lợi hại dưới cặp kính hiện ra, Thịnh Diêu lập tức hiểu ý, như là cái gì cũng không xảy ra, thu hồi chân.
Thịnh Diêu không phải người có ‘tính thất thường trong người’, trường hợp nào cũng có thể làm cho anh cười hi hi ha ha cho có lệ, ai cũng nhìn không ra anh để ý cái gì hay không cần cái gì, luôn làm cho người ta cảm thấy được lòng anh có chút sâu, cũng không phải người thẳng thắn. Nhưng vào thời điểm nhất định, cùng với cảm xúc nhạy bén có thể thay đổi vào bất cứ lúc nào, cùng Khương Hồ hợp tác càng tốt, bởi vì tính cách hai người có điểm nào đó giống nhau, cho nên trong thời điểm nguy cơ luôn rất thông minh.
Khương Hồ chậm rãi buông ra Thịnh Diêu, khéo léo mà hướng bên cạnh nhích một chút, thoạt nhìn như là sợ hãi Tương Tự Ân, trên thực tế là âm thầm tìm kiếm một góc độ an toàn.
Làm thế nào để bắt người này mà không làm hại đến đứa nhỏ.
Tương Tự Ân tỉnh táo làm cho người ta đau đầu cũng không chú ý đến động tác Khương Hồ, hắn đã vì vấn đề của ‘Tiểu phóng viên’ tỏ vẻ lo sợ này kích động. Loại tâm tình này tự như đứa trẻ bị té ngã, nếu không ai nhìn thấy, hơn phân nửa là tự mình đứng lên, nhưng một khi có người lớn bên người, rồi nước mắt liền tuôn trào.
Tương Tự Ân vì một câu hỏi của Khương Hồ mà bạo phát, hắn nói cực nhanh, nhnah đến mức nói lắp bắp, bộ dáng rít gào, nói sai ngữ pháp tôi cũng không chấp, nhưng mà anh có thể hay không đừng kích động như mà đi về bên này?
Tay Thịnh Diêu cầm máy quay nổi lên gân xanh, liều mạng chịu đựng không đem máy quay đập nát.
“Tôi vì cái gì muốn giết người? Tôi vì cái gì muốn giết mấy thằng nhãi con này?” Tương Tự Ân hung hăng nhổ nước miếng xuống đất, “Tôi dựa vào cái gì không thể giết bọn họ? Bọn họ tài trí hơn người? Nhà có tiền dơ bẩn thì có thể giúp thằng nhãi này tài trí hơn người?”
Hắn liên tiếp phun ra một đống câu hỏi, nhưng không mong bọn người Khương Hồ trả lời, tự mình dùng từ ngữ không ôn hòa mà biểu đạt phẫn nộ — Đương nhiên, nắm ‘cô bé’ kia đến mức mún tắt thở.
“Bọn họ cũng không…..” Khương Hồ mềm yếu nhỏ giọng nói, Tương Tự Ân mạnh mẽ xoay qua….Nhìn hắn như thế, nửa câu còn lại của Khương Hồ nghẹn ở trong cổ, lại không nghĩ đến Tương Tự Ân cư nhiên lại cười: “Không có việc gì, phóng viên sao, có thể nói.”
Thịnh Diêu từ phía sau nhảy ra, nhanh nhẹn dị thường, đứng ở giữa Tương Tự Ân và bọn nhỏ, chờ Tương Tự Ân phản ứng lại, hắn mới phát hiện ba mươi đứa nhỏ hắn khó khăn lắm mới bắt được đã ở trong phạm vi bảo vệ của người ta, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc mà cầm máy quay đột nhiên lộ ra nét tươi cười: “Người anh em, tôi thật sự nhìn không nổi nữa, tôi tuy rằng chỉ là một nhà báo, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn làm việc tốt một phen.”
Tiểu tử Thịnh Diêu này, thực con mẹ nó thông minh, lúc này cũng chưa lộ ra mình là cảnh sát, bởi vì một khi thân phận cảnh sát bị bại lộ, làm cho Tương Tự Ân một chút hy vọng cũng không có, mạng đứa nhỏ tròn lòng hắn nhất định sẽ chết.
Khương Hồ đệm theo, tiếp tục ra vẻ đáng thương: “Thịnh……Thịnh Diêu, anh…..anh không muốn sống nữa à? Anh muốn làm gì?”
Tương Tự Ân đỏ mắt trừng Thịnh Diêu, nghe thấy Khương Hồ nói, lại giật mình, thì ra hai người này không giống nhau, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Khương Hồ, sau lại đem lực chú ý dời lên người Thịnh Diêu, huơ con dao trước mặt Thinh Diêu, biểu tình âm trầm nói: “Tiểu tử, mày không muốn sống nữa sao?”
Thịnh Diêu biết hiện tại chính mình chỉ có thể mạo hiểm, tận lực đem địch ý đối phương chuyển đến trên người mình, tên này rất yếu đuối, chỉ dám đối phó với mấy đứa nhỏ ở sau lưng anh.
Vừa rồi Khương Hồ nhắc, anh lập tức hiểu, Tương Tự Ân muốn chính là nổi tiếng, giết một hai người không đủ nổi tiếng, hắn cho rằng mình phải giết hết mấy chục đứa nhỏ này thì mới đạt được mục đích, nếu không thì chính là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, Thịnh Diêu bây giờ trở thành chướng ngại vật duy nhất trước mặt hắn, nếu hắn còn muốn có ảnh hưởng, nếu hắn còn muốn giết hết ba mươi đứa nhỏ này, hắn nhất định phải giết tên “nhà báo yếu đuối” này nha.
Thịnh Diêu không nắm chắc tốc độ cùng sự chính xác khẩu súng của mình, có thể ngay khi tay của Tương Tự Ân rời khỏi đứa nhỏ thì có thể trong nháy mắt đánh gục đối phương, chỉ có thể thử một lần.
“Lão tử vẫn còn chút chính trực a.” Vì thế anh cho Tương Tự Ân một tươi cười không hề để ý, “Làm sao vậy? Thấy người lớn thì không dám động tay đi? Nói cho anh biết, hôm nay trừ khi anh bước qua xác của tôi, nếu không anh đừng hòng đụng đến đứa nhỏ nào ở đây! Muốn nổi tiếng đến điên rồi sao? Tôi chính là không cho anh thực hiện được mong muốn đấy!”
Tương Tự Ân gầm nhẹ một tiếng, dùng con dao để ở sau gáy đứa nhỏ giơ lên đâm về hướng Thịnh Diêu, có khe hở, sau đó – tiếng súng vang lên.
Ngực Tương Tự Ân xuất hiện một lỗ thủng, hắn khó khăn cúi đầu, miệng mở ra còn chưa kịp khép lại, một phát súng ngay tim, ngay cả suy nghĩ đều không có, dao nhỏ rơi xuống đất, ngã xuống.
Lúc này tay Thịnh Diêu vừa chạm tới bên hông mình, còn chưa kịp lấy súng ra, biểu tình khó tin mà quay đầu lại nhìn….
Khương Hồ.