Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 48 : Vụ án thứ 6 – khẩn cấp nghĩ cách cứu viện
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Cả căn phòng yên lặng.
Khương Hồ đứng ở chỗ tối, Thịnh Diêu thấy không rõ vẻ mặt của cậu. Nhưng mà chỉ trong một lát, tố chất chuyên nghiệp lập tức làm cho anh nhanh chóng hồi phục tinh thần, cúi người đem dao đoạt đi, tay đặt lên động mạch của hắn, xác định đã chết, mới cẩn thận ôm đứa nhỏ đến, hướng bộ đàm nói: “An toàn, vào đi, tình huống bé gái không được tốt, cần nhân viên chữa bệnh và chăm sóc.”
Anh quay đầu lại nhìn đứa nhỏ, người nọ đã cất khẩu súng, như không có việc gì giống như bóng ma đi đến, cúi đầu nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất không chịu nhắm mắt, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, làm nhiều trò trước mặt đứa nhỏ như vậy, bất quá tính huống vừa rồi, nếu không bắn chết hắn, hắn sẽ giết người.”
Thịnh Diêu cảm thấy cậu có gì không đúng lắm, nhưng không nói được là không đúng ở chỗ nào, Khương Hồ cũng không có giải thích, cũng không sợ hãi, thậm chí còn không để lộ ra cảm giác tức giận, biểu tình cùng âm điệu đều quá mức bình thản, bình thản đến mức không đúng, anh hỏi: “Cậu vẫn tốt chứ?”
Khương Hồ cười cười, không nói tiếp, Thịnh Diêu cảm thấy được đồng tử của cậu có vẻ tan rả.
Thẩm Dạ Hi còn chưa nghe xong chữ ‘an toàn’ Thịnh Diêu nói, liền quăng ống nghe dẫn người chạy vào, cũng may trừ bỏ đứa nhỏ ý thức không rõ ràng vẫn bị phạm nhân mang theo ra thì không có ai bị thương.
Sau khi giải quyết tốt mọi chuyện, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nâng cán đi vào, Dương Mạn chỉ đạo người đem bọn nhỏ ra ngoài, để cho bác sĩ kiểm tra, lại qua hơn mười phút, cha mẹ mấy được nhỏ sau khi được thông báo thì chen chúc nhau đến, mấy đứa nhỏ im lặng mà nhu thuận lúc này mới phục hồi lại tinh thần, tiếng khóc nổi lên bốn phía.
Bọn chúng còn rất nhỏ, còn chưa có khái niệm ‘tử vong’ rõ ràng đã gặp phải nó. Nhìn thấy máu tươi, nhìn thấy được mặt đen tối của con người, nhìn thấy sắc mặt hung ác cùng điên cuồng. Lúc Dương Mạn đem đứa nhỏ môi xanh tím giao cho mẹ của chúng, nhịn không được nghĩ, một đứa nhỏ như thế này làm sao chấp nhận được sự thật này chứ? Bọn chúng về sau sẽ trở thành người như thế nào đây?
Có lẽ một thời gian dài về sau, đều sẽ trở thành ác mộng của bọn chúng, làm cho bọn chúng lớn dần lên trong sự tàn khốc. Còn nhìn thấy một nam sinh bị giết một cách tàn nhẫn, bọn chúng về sau sẽ luôn sống trong sợ hãi, làm sao sống tốt đây?
Ánh đèn sáng lên, vấn đề sinh cùng tử quá mức nặng nề, Dương nghĩ, bọn chúng lúc này còn quá nhỏ để nhận thức nó.
Khương Hồ tránh tầm mắt của anh, trên mặt vẫn là nét thản nhiên, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi không ăn, chỉ muốn đi ngủ trước.”
“Vậy cũng nên đem sữa uống hết đi?” Thẩm Dạ Hi kiên trì đem sữa nóng đưa tới trước mặt cậu, lúc này Khương Hồ thấy được trên mặt người đàn ông này có loại muốn nói rồi thôi, lại vô cùng cẩn thận.
Cậu do dự một chút, nhận lấy, không quên tươi cười: “Cám ơn.” Sau đó xoay người vào phòng ngủ, đóng cửa, như là đem tất cả mọi người nhốt ở bên ngoài.
Khương Hồ đem chính mình chôn trong chăn, cuộn tròn thân mình, tay nắm thành quyền để ở trên tim mình, cảm giác được nhịp đập nơi đó, một nhịp lại một nhịp, cậu nghĩ nơi đó có máu từ nơi đó chảy ra, tiến vào mạnh máu, chảy về toàn thân, mà viên đạn kia của cậu, chính là bắn vào nơi này của Tương Tự Ân, xuyên qua ngực hắn, sau đó huyết nhục nổ tung, mạch máu vỡ ra, sau đó máu liền tuôn trào, như là nở ra một đóa hoa cực lớn ở trên ngực.
“Cậu từng giết người sao?” Trong mông lung tựa hồ có người hỏi cậu, “Cậu chưa từng giết người, như thế nào có thể lý giải được những ý tưởng về giết người chứ?”
Cậu ngủ không an ổn, qua không bao lâu liền bừng tỉnh, lại không nhớ đến tột cùng là mơ cái gì, giống như bị bóng đè trong một cái động tối đem, vòng qua vòng lại ở bên người cậu.
Trong bóng tối có một bàn tay đưa đến, nhẹ nhàng để trên trán cậu: “Xuỵt, tôi ở đây, không cần sợ, ngủ đi….”
Giống như anh từ đầu tới đuôi đều ở nơi đó, giống như kỵ sĩ trong truyền thuyết, lòng bàn tay ấm áp đặt lên da cậu.
Thẩm Dạ Hi ở bên người cậu ngồi suốt một đêm.