Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 51 : Vụ án thứ 7 – hoa song
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Chú ý, là lôi lên, Địch Hành Viễn vừa kính sợ vừa đề phòng nhìn ông, hắn không phải tự nguyện muốn đứng lên nha.
Ánh mắt An Tiệp quét một vòng xung quanh, mấy nhóm cảnh sát vây xem đều thấy có cỗ khí lạnh nho nhỏ nổi lên, còn Thẩm Dạ Hi cùng nhóm thuộc hạ của anh, không đợi ánh mắt của ông nhìn qua, cũng tự tìm cớ ra về, không hề quay đầu lại.
Chỉ nghe An Tiệp nhẹ giọng lên tiếng, phi thường ôn nhu quan tâm hỏi: “Mọi người làm việc vất vả rồi, đã trễ thế này sao còn chưa về nhà?”
Lúc này có mấy người phản ứng chậm, đều được đồng nghiệp đẩy đi.
Đúng, không nên xem náo nhiệt, cha mẹ cũng đến đủ, người ngoài nên lui đi.
Giang hồ đồn rằng, Mạc cục là người rất nghe lời vợ, anh hùng các nơi vốn nghĩ đây chỉ là lời đồn, nhưng hôm nay vừa thấy….chỉ sợ đó là sự thật, thầy An vừa xinh đẹp vừa có khí chất kia chính là phần tử khủng bố.
An Tiệp vỗ vỗ Mạc Thông, biểu tình ông lúc này mới dịu xuống, sau đó thầy An quay đầu nhìn về hướng An Di Ninh: “Đi thôi, gọi….người bạn này của con. Có gì muốn nói, chúng ta về nhà giải quyết.”
“Chú An tức giận.” Khương Hồ ở trên xe cùng Thẩm Dạ Hi nói.
“Ân, làm sao cậu biết?” Thẩm Dạ Hi không để ý trả lời, thật ra tâm tư của anh không hoàn toàn để ở đây, hỗn loạn vừa xảy ra, chắc anh là người duy nhất không làm người vây xem.
“Lúc chú An khẩn trương hay là tức giận thì sẽ đem một bàn tay đặt ở trong túi không lấy ra.” Khương Hồ nói, sau đó lẳng lặng quay đầu sang, nhìn Thẩm Dạ Hi, “Anh sao lại khẩn trương?”
Thẩm Dạ Hi suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm cho nghẹn chết, lắp bắp nói: “Tôi….khụ, tôi thì làm thế nào?”
“Lúc anh thấy khẩn trương, ngón cái tay phải sẽ không tự chủ được mà bấm các đốt ngón tay trỏ.” Khương Hồ nói.
Thẩm Dạ Hi theo ánh mắt của cậu cúi cầu nhìn xem, quả nhiên, ngón cái tay phải mình không chịu thua kém, đem mấy đốt ngón tay trỏ bấm đến chuyển sang màu tím xanh, anh nhụt chí trừng mắt nhìn Khương Hồ: “Cậu như thế nào cái gì cũng biết?”
“Nếu tôi cái gì cũng không biết làm sao làm bác sĩ tâm lý?” Khương Hồ hùng hồn hỏi lại.
Khương Hồ ngây ngẩn cả người.
“Đương nhiên, đây là vấn đề cá nhân, nhưng chúng ta là một tập thể, tôi hi vọng cậu cũng có thể tin tưởng mọi người, có chỗ nào không thoải mái, không cần tự mình chịu đựng.” Thẩm Dạ Hi đã muốn cam chịu, nói trôi chảy.
Khương Hồ vẫn đang không hiểu nhìn anh.
Thẩm Dạ Hi muốn hỏng mất, vì thế vội vàng đứng lên: “Vậy, buổi tối muốn ăn cái gì, tôi đi…..”
“Tôi không có người thân.” Khương Hồ nhẹ nhàng nói. Động tác Thẩm Dạ Hi dừng lại, khiếp sợ nhìn cậu, Khương Hồ nhún nhún vai, “Anh không phải hỏi tôi vì cái gì không cùng người thân bạn bè liên lạc sao, tôi không có người thân, cũng không có cái gì……vướng bận.” Cậu ngừng lại một chút, mới tìm được từ thích hợp.
“Bạn bè cũng không có nhiều, chú An là một, còn lại, thân nhất chính là các anh, tuy rằng….” Không nói thêm gì nữa, bởi vì Thẩm Dạ Hi cúi người, kéo vai người nọ ôm vào trong lòng mình.
Khương Hồ không giãy dụa, có điểm ngượng ngùng: “Thật ra cũng không sao.”
Tay Thẩm Dạ Hi ôm lấy bả vai cậu càng ngày càng chạm bên tai truyền đến tiếng tim đập, làm cho Khương Hồ trong nháy mắt thất thần, cậu cúi đầu nói lại lần nữa: “Thật ra cũng không sao.”
“Chúng ta chính là người nhà của cậu, một người ăn no cả nhà cũng không đói, cậu nếu đồng ý, về sau tôi chính là anh của cậu.”
Thẩm Dạ Hi trong lòng chửi rủa, thực con mẹ nó khẩu thị tâm phi — cậu ngàn vạn lần không được đồng ý a, làm anh của cậu về sau tôi còn có hy vọng gì nữa?
Nhưng mà Khương Hồ lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Cám ơn.”
Thẩm Dạ Hi cảm thấy mình lung lay sắp đổ, khó khăn lắm mới đứng vững được, làm một bộ dạng anh hai ân cần mà vỗ vỗ lưng Khương Hồ: “Anh đi nấu cơm cho em, chờ.”
Xoay người sang chỗ khác, tươi cười trên mặt Thẩm Dạ Hi nhanh chóng biến mất, lão tử thật con mẹ nó muốn chết….