Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 52 : Vụ án thứ 7 – hoa song
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Sáng ngày hôm sau lúc An Di Ninh vào phòng làm việc, thiếu chút nữa đụng đổ ly cà phê của Thịnh Diêu, ánh mắt nhìn qua mặt Thịnh Diêu, tiếng chào hỏi của ai đó nuốt trở lại trong bụng.
Anh thấy mắt An Di Ninh đỏ đỏ. An Di Ninh đem một cái hồ sơ mỏng để ở trên bàn Thẩm Dạ Hi, không buồn lên tiếng mà trở về chỗ của mình, cả người bị máy tính cùng bàn làm việc che chắn. Thẩm Dạ Hi mở hồ sơ ra nhìn, lập tức hiểu được vì sao An Di Ninh một chữ cũng không nói.
Vụ án phi thường đơn giản, rất đơn giản — chính là một thanh niên bị mất tích.
Diêu Giảo, nam, hai mươi sáu tuổi, nghề tự do. Người báo án chính là chủ nhà hắn thuê, nghe nói là bởi vì trễ tiền nhà một ngày mà vẫn chưa thấy trả, người này lại không thấy xuất hiện, gõ cửa không thấy ai, mở cửa ra mới thấy đồ dùng bên trong vẫn còn nhưng lại không thấy người.
Cũng không liên lạc được, gọi điện thoại thì tắt máy.
Vì thế chủ thuê nhà báo án.
Đương nhiên người chủ thuê đó không phải lo lắng cho an toàn của Diêu Giảo, lớn như vậy rồi, ai có thể trói hắn lại a? Bất quá nếu muốn trốn, hay chơi trò biến mất, cũng phải đem nửa tháng tiền nhà trả đúng không?
Thịnh Diêu đi đến, Thẩm Dạ Hi đưa hồ sơ cho anh coi.
Loại án này không phải để bọn họ điều tra, Thịnh Diêu nhanh chóng nhìn lại, cho Thẩm Dạ Hi ánh mắt bất đắc dĩ – còn có thể cái gì nữa, Mạc cục kiếm việc để làm.
Lúc này trong văn phòng chỉ có bốn người, Thẩm Dạ Hi, Khương Hồ, Thịnh Diêu và An Di Ninh. Dương Mạn nghe nói khu thương mại bên cạnh giảm giá, còn gọi thêm một cô sinh viên thực tập bên pháp y đi cùng, hai người trốn việc đi bộ qua, Tô Quân Tử ngày hôm qua xin nghỉ, nói là nhà trẻ mở hội cha mẹ, về phần hội cha mẹ có cái gì, đám người độc thân mãi mãi không hiểu.
Buổi sáng vẫn rảnh rỗi như mọi ngày, An Di Ninh bình thường sẽ lại đây đi một vòng, rồi không biết lại biến mất đi đâu, đến lúc tan tầm mới vội chạy về, cùng cha cô báo cáo gì đó, tỏ vẻ cả ngày mình đều chăm chỉ và thật thà làm việc. Lâu lâu Mạc Thông xuống kiểm tra đột xuất, mọi người sẽ lấy lý do là ‘đi WC’ hay là ‘cùng chị Dương ra ngoài làm việc’ giúp cô che giấu.
Có thể nhìn ra ngày hôm qua nháo một trận như vậy, cục trưởng bọn họ nổi giận thật rồi, không phải rảnh rỗi qua sao? Không phải mỗi ngày đều không về nhà sao? Không có việc gì làm liền bỏ đi chơi với bạn trai sao? Vậy thì ở cảnh cục thành thật đợi đi, chắc chắn sẽ có việc để làm.
Cho nên cái gì cũng không bằng nhân phẩm tốt, nếu là bình thường, chuyện này đúng là không ai quản, vừa vặn lúc bà báo án, gặp lúc cục trưởng đang chỉnh con gái mình, lúc này chẳng những có người quản, mà còn là người phụ trách án lớn, bình thường chỉ bắt tội phạm giết người liên hoàn linh tinh.”
“Cậu trai trẻ này, rất kỳ lạ, bình thường thì thích cùng người không đàng hoàng tụ họp, ban ngày ngủ buổi tối mở tiệc, người đàng hoàng mà lại ngày ngủ đêm chơi sao? Mở tiệc còn vặn nhạc thật lớn, hàng xóm xung quanh đều lên tiếng, mặt già này còn thay hắn chịu trận, mà nói hắn cũng không nghe.”
Bác gái vừa mở miệng liền cằn nhằn y như cái máy hát, càng nói càng kích động, nước miếng tung bay, như tưới hoa, Thẩm Dạ Hi vì né ‘phi bọt tập kích’ chỉ có thể tận lực né qua một bên, bác gái lại cố tình không hiểu, e sợ hắn nghe không rõ ràng lắm, còn hướng về phía hắn. Bác gái nhìn qua là biết ai là người lớn nhất, vì thế Thẩm Dạ Hi thành đối tượng nã pháo của bà.
“Cũng không thấy có công việc đàng hoàng, suốt ngày lêu lổng, nếu là con tôi, tôi sẽ đánh chết hắn.” Bác gái căm giận, lập tức đè thấp giọng, “Đồng chí cảnh sát, nói các người chắc cũng không tin, tối hôm đó tôi thấy hắn mua đồ ăn trở về, thấy hắn đi cùng đám người, đều là trẻ tuổi, ôi mấy khuôn mặt kia a, toàn là một đám người nhuộm đầu đủ màu, màu gì cũng có, trong đó còn có một cô gái mặc váy, tôi còn tự hỏi không biết con gái nhà ai lại làm bậy như vậy, cả đám ở cùng một chỗ, kết quả thế nào cậu đoán xem?”
Thẩm Dạ Hi lau mặt, bi thương nghĩ, ‘tôi không đoán, ai cho tôi mượn dù che đi?’
Bà Triệu vẫn kích động: “Làm gì có con gái a, toàn là nam! Lông chân không có một cọng, để tóc dài, mặc váy con gái, chậc chậc, tôi sống hơn năm mươi năm, thật chưa từng thấy qua người như vậy, thực chưa thấy qua….”
Bà Triệu mang bọn họ vào trong, hướng phía trên di, lấy chìa khóa mở cửa: “Chính là phòng này.”
Thẩm Dạ Hi lập tức chạy vào phòng, lão thiên gia a, con bà nó cuối cùng cũng thoát.
Khương Hồ cùng An Di Ninh ở một bên nghẹn cười, bị đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn: “Phân công ra kiểm tra, xem có…đồ vật gì không, làm việc, nghiêm túc!”
An Di Ninh cùng Khương Hồ lập tức làm bộ nghiêm túc, bắt đầu chia nhau ra làm.
Bà Triệu vẫn đứng một bên lảm nhảm như nhạc nền, ba người cảm thấy hoàn cảnh công việc lần này dị thường thoải mái
Đột nhiên, Khương Hồ thấy cái gì đó, biến sắc: “Dạ Hi, cái này không thích hợp, anh đến đây đi.”