Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 53 : Vụ án thứ 7 – hoa song
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Khương Hồ ở trong phòng ngủ Diêu Giảo dạo qua một vòng, nhìn thấy trên đầu giường có đặt hai cây bút khác màu, mở tủ ra nhìn thì phát hiện ở bên trong có một quyển nhật ký lòe loẹt. Mở ra nhìn vài trang, cậu liền nhíu mi.
“Làm sao vậy?” Thẩm Dạ Hi cùng An Di Ninh đều cùng đi đến.
Khương Hồ mở ra một cuốn cũng không giống nhật ký lắm, hình như là một cái thời gian biểu, trên đó viết thời gian cùng việc muốn làm hoặc phải làm, bên cạnh dùng bút màu khác mô tả.
“Chị à, Diêu Giảo này mất tích lúc nào, biết cụ thể thời gian không?” An Di Ninh hỏi.
Bà Triệu nghĩ: “Khoảng bốn tuần trước, cũng chính là ngày 16, đến hạn đóng tiền nhà, tôi tới nhắc lần đầu thì đã không thấy người, còn trước đó thì không biết.”
Hai ngày 13 cùng 14 là trống, ngày 15 có viết vài thứ, nói là đi xem triển lãm mỹ thuật tạo hình.” Khương Hồ mở ra trang đó, bên trong còn có một tấm vé, “Anh xem, trước ngày 13 phía sau mỗi ghi chép đều có dùng bút đỏ viết gì đó mô tả, lúc sau không có.”
“Cho nên đây là một quyển kế hoạch hằng ngày.” Thẩm Dạ Hi sờ sờ cằm, “Mấy ngày trước có dùng bút đỏ mô tả này nọ để phân biệt, hai ngày này lại trống, đại khái là ra ngoài hay gì đó, sau đó cũng không có trở về.”
“Diêu Giảo là kiểu người rất có kế hoạch, hơn nữa điều này cho thấy hắn không có ý định ra ngoài mà không về.” An Di Ninh bổ sung, “Vậy có khi nào lúc hắn ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn?”
“Di Ninh cô xem thử, đồ của hắn có ở nhà hay không?”
“Em vừa mới kiểm tra rồi, không có.” An Di Ninh nói.
“Vậy cô thử liên hệ với người nhà của hắn hay ai đó thường xuyên cùng hắn liên lạc, thử xem có thấy hành tung người này không.” Thẩm Dạ Hi nói, “Khương Hồ tiếp tục kiểm tra.”
Người đàn ông thấy cậu không có phản ứng vì thế liền đi đến nói chuyện, dưới miệng hắn có chút râu, có chút tang thương, hốc mắt sâu, lúc nhìn người khác lại mang theo hương vị có điểm u buồn: “Là ngày đầu tiên đến sao, như thế nào lại không đi vào?”
Khương Hồ nhíu mày, lúc người này nói chuyện cố ý hạ giọng dựa sát người, vì thế cậu im lặng né, ngắn gọn nói: “Chờ người,”
Người đàn ông có râu không nghe ra ý cự tuyệt của cậu, vẫn nghĩ người ta có ẩn ý khác, lại đi theo hướng của cậu: “Tôi nhìn em thật lâu, người em chờ còn chưa đi ra sao? Tôi mời em uống một ly được không.”
Khương Hồ cười lạnh lùng: “Nga, cảm ơn, không cần.”
Người đàn ông có râu cảm thấy người đứng trước mặt này thật mới mẻ, trên người mang theo một loại khí chất đặc biệt, vừa nhìn thấy, là một người sạch sẽ, đứng trong bóng đêm lại giống như dung hợp lại cùng nó, có loại hấp dẫn mơ hồ, vì thế hắn kiên trì: “Một ly cũng không nể mặt sao?”
“Thực xin lỗi vị tiên sinh này, người này đã có bạn.” Một thanh âm tiếc nuối từ phía sau vang lên, người đàn ông có râu hoảng sợ, quay đầu lại, người nói là Thẩm Dạ Hi, vì thế hắn tiếc hận lắc đầu: “Nga, vậy thật sự đáng tiếc….”
Tay hắn để trước ngực minh tìm kiếm, lấy ra một tấm danh thiếp, Khương Hồ bị mùi giấy thơm xông vào mũi mà khó chịu, chỉ thấy người đàn ông nọ nhét vào trong ngực cậu: “Có duyên gặp lại, nếu không có duyên thì cũng có thể tạo ra, đúng không?”
Nói xong còn đặc biệt tà mị mà hướng về phía Khương Hồ cười cười, xoay người vào quán bar ‘Hoa song’.
Khương Hồ rùng mình một cái, cảm thấy không khí lạnh quá đi.
“Không có duyên phận thì cũng có thể tạo ra….” Thẩm Dạ Hi cười lạnh một tiếng, mở cửa xe, “Lên xe!”