Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 54 : Vụ án thứ 7 – hoa song

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Thẩm Dạ Hi mở cửa xe, Khương Hồ ngồi một bên, càng nhìn tấm danh thiếp càng rối rắm, sau đó thở dài: “Em nói, Dạ Hi, em thực không phải cố ý thêm phiền.”



Thẩm Dạ Hi nhìn cậu liếc mắt một cái, không lên tiếng, đúng vậy, không phải cố ý thêm phiền, đứng một chỗ mà cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, dụ ruồi bọ đến, em là sát thủ côn trùng à?



Khương Hồ sờ sờ cái mũi, tâm nói mình đứng đó chỉ xảy ra chút chuyện, cũng không làm hỗn loạn a, thật cẩn thận đánh giá Thẩm Dạ Hi một chút rồi thử nói sang chuyện khác: “Có tin tức Diêu Giảo không?”



Thẩm Dạ Hi hừ một tiếng.



“Vẫn không có a.” Khương Hồ nhìn mặt cho ra kết luận, mười vạn phần thành thật đề nghị nói, “Không có việc gì, trở về để Thịnh Diêu tra IP của hắn, lấy tính cách Diêu Giảo, trước khi đi đâu, khẳng định sẽ có kế hoạch cùng tư liệu rõ ràng, xem trang web của hắn, liền biết hắn đi đâu.”



Thanh âm nói chuyện của cậu nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo chút lấy lòng, Thẩm Dạ Hi liếc mắt nhìn, thấy biểu tình cậu vừa ngượng ngùng lại cẩn thận, lòng liền mềm ra, vì thế rầu rĩ nói: “Diêu Giảo là khách quen của Hoa Song, lúc nãy anh hỏi qua người pha chế của quầy bar, nghe nói trước khi hắn mất tích vài ngày đã từng đến quán bar, sau lại cùng một người đàn ông rời đi, cũng không thấy trở lại.



Cuối cùng cũng nói chuyện, Khương Hồ nhẹ nhàng thở ra, lén nghĩ Thẩm Dạ Hi cũng thật khó hống.



“Người đàn ông cuối cùng đi với Diêu Giảo là ai?” Khương Hồ hỏi.



Thẩm Dạ Hi lắc đầu, thả chậm tốc độ xe: “Nghe nói là mặt rất lạ, không phải khách quen, một người rất thần bí. Nếu cần thiết, ngày mai gọi hắn đến miêu tả người đó.”



Khương Hồ do dự một chút, không lên tiếng, không biết vì sao, cậu đột nhiên có loại dự cảm xấu. Rất không may, loại dự cảm này thật sự ứng nghiệm ngay.



Ngày hôm sau Thịnh Diêu mở ra trang web Diêu Giảo xem trước khi mất tích, phát hiện cái tên Đông Thanh trấn xuất hiện, liên hệ cục cảnh sát địa phương, nhờ bạn họ giúp điều tra, xem người này có đi đến Đông Thanh hay không, sau khi buông điện thoại sắc mặt Thẩm Dạ Hi phi thường xấu: “Cảnh sát Đông Thanh nói cho tôi biết, mấy ngày trước bọn họ phát hiện một khối thi thể đàn ông, thân phận còn chờ xác nhận, bất quá thoạt nhìn…..rất giống Diêu Giảo.”



Mọi người nhìn nhau, vụ án khách trọ trốn tiền thuê nhà, cứ như vậy biến thành vụ án giết người?



Mạc cục ông ăn gì lớn lên a?




“Lúc phát hiện thi thể là hình dạng gì?” Khương Hồ quay đầu hỏi Tiểu Lý.



“Ách? Ân…..hai cánh tay để ở bên ngoài, chân tách ra, cả bồn tắm đều là máu.” Tiểu Lý đến giờ vẫn nhớ rõ cảnh tượng đã làm gã gặp ác mộng vài ngày kia, run run một chút, “Đúng rồi, là mặt, mặt hắn là hướng ra bên ngoài, người mặt hướng về bên ngoài, giống như, giống như…..”



“Giống như hung thủ từng đứng ở bên cạnh bồn tắm, đem mặt người chết xoay lại, chỉnh tư thế cho hắn, đứng nhìn một lúc, sau đó bình tĩnh dọn dẹp, kéo rèm ở bồn tắm, bên ngoài đóng gói nhiều lớp tựa như món quà của một trò đùa nào đó.” Khương Hồ tiếp lời của gã, nhẹ nhàng nói.



Mặt tiểu Lý chuyển xanh, tâm nói vị đồng chí này nhìn tư văn nhã nhặn, không ngờ mở miệng ra lại dọa người như vậy.



Khương Hồ chỉ vào vết máu trước ngực Diêu Giảo đối Thẩm Dạ Hi nói: “Anh biết không, miệng vết thương này cơ hồ là đối xứng.”



Thẩm Dạ Hi bắt đầu cảm thấy ghê tởm.



Ngay cả pháp y cũng rùng mình một cái: “Đây là…….dùng con dao nhỏ tạo thành, có nơi là bị tàn thuốc làm phỏng, còn có dùng kìm sắt kẹp, còn có rất nhiều…….Tôi lúc đầu còn cảm thấy kỳ quái, cậu nói mới nhớ đến, tuy rằng miệng vết thương khác nhau phân bố thực tùy ý, nhưng  vết thương tạo ra bằng con dao nhỏ, đều là đối xứng.



Tiểu Lý nghe thấy mà trợn mắt há mồm.



Khương Hồ chậm rãi đứng lên: “Tôi nghĩ người này hoặc là có thù rất lớn với Diêu Giảo, hoặc là một tên ngược đãi cuồng.”



Thẩm Dạ Hi đem mặt: “Em cảm thấy, thủ pháp giết người của hung thủ dứt khoát như vậy, có thể nào là kẻ tái phạm? Hoặc là…..hắn có uy hiếp gì với sự an toàn của người khác không.”



Khương Hồ không chút do dự gật đầu: “Có thể, còn rất nguy hiểm.”



Thẩm Dạ Hi hít sâu một hơi: “Mạc cục thật đúng là….Cảnh sát Lý, chúng ta không nên phí thời gian, mang chúng tôi đến hiện trường đi.”