Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 6 : Vụ án thứ nhất – đôi cánh thiên sứ
Ngày đăng: 20:34 19/04/20
“Con lại làm sai, mẹ ơi” Ánh mặt trời đã biến mất, trong phòng dần dần tối đi, tất cả đồ vật đều bị bao phủ bởi một màu đen, hoàn toàn yên ắng. Một người đàn ông đứng lui ở một góc tường, trong lòng ngực gắt gao ôm lấy một bộ quần áo đầy máu, trong miệng phát ra thanh âm nức nở rất nhỏ “Con đã làm chuyện xấu, con đã làm chuyện xấu………….”
Hắn dùng tay đánh vào đầu của mình, dùng một miếng vải lau lên khuôn mặt thô ráp, nước mắt theo đường nét khuôn mặt mà chảy xuống.
Lúc này cái đồng hồ lớn trên trường vang lên, là một loại đồng hồ kiểu cũ ít thấy, trải qua nhiều năm nhưng nó vẫn ở đó làm tiếp tục làm việc của mình, tận sức mà đếm thời gian trôi qua. Hành động của hắn đột nhiên dừng lại, hắn cùng con chó dường như giống nhau, tiếng chuông đồng hồ báo đã sáu giờ, hắn đột nhiên phản xã như một người khác.
“Không…….” Hắn đứng lên “Không, mẹ ơi, đừng đánh con, đừng đánh con, đừng đánh con!” Hắn như là từ trong hư không đang có cái gì đang tấn công mình, ra sức mà vùng vẫy, sau đó dùng sức đẩy mạnh một cái, liền chạy ra khỏi cửa chính.
Góc tường lộ ra một bức hình cũ, là ảnh chụp một đám trẻ khoảng tám chín tuổi cùng một người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười, như là vừa mới kết thúc một buổi biểu diễn, trên mặt bọn nhỏ vẫn còn trang điểm, quần áo giành cho diễn xuất trắng tinh, sau lưng là đôi cánh giả trắng như tuyết, như là một đám tiểu thiên sứ.
Ai cũng cười tươi đến sáng lạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ống kính.
Có đôi khi địa ngục thật sự có tồn tại, chính là ở ngay trong lòng người, đi theo ta suốt cuộc đời này, vương vấn không đi, không có chết đi cũng không có kết thúc.
Xe cộ qua lại trên đường phố cũng bởi vì màn đêm buông xuống mà giảm bớt đi nhiều, cuộc sống về đêm cũng bắt đầu, xe của Thẩm Dạ Hi chạy từ trong cục ra cũng không nhanh lắm, không gian vẫn trầm lặng, cho đến khi đến được nửa quãng đường, hắn mới từ từ mà mở miệng hỏi: “Bác sĩ có nhớ rõ đường tiếp theo đi như thế nào không?”
Khương Hồ thành thực lắc đầu.
Thẩm Dạ Hi cười cười: “Vậy cậu như thế nào lại đem các cửa hiệu nhỏ trên đường đến dàn đồng ca nhớ rõ ràng như thế?”
Không phải đang thăm dò mình chứ, Khương Hồ quay đầu nhìn Thẩm Dạ Hi một cái, người này thật đúng là suy nghĩ kĩ rồi mới hỏi, dọc đường luôn im lặng, không lên tiếng, đợi đến lúc đối phương gần như không chịu nổi im lặng nữa thì mới hỏi.
Đáng tiếc là điều hắn hỏi cũng khác đặc biệt vô cùng, Khương Hồ nháy mắt mấy cái, bình tĩnh mà nói: “Hả? Di Ninh không phải nói đối tượng hung thủ nhắm đến là trẻ em sao, hơn nữa còn đối với người dân xung quanh quen thuộc sao? Tôi cho rằng những điều này dường như ăn khớp, giống như người phụ trách của những đứa trẻ, hay là ông chủ của những cửa hàng.”
Thời điểm hai người bọn họ đến nơi, Dương Mạn đã dẫn người tới lục soát rồi, cửa nhà đã mở sẵn từ trước, giống như là chờ bọn họ tới lục soát vậy.
Dương Mạn diện vô biểu tình đem những chiếc váy nhỏ ngắn đầy máu và những bộ sươn xường rơi trên mặt dất cho vào túi đựng vật chứng, Thẩm Dạ Hi đứng tựa bên cửa sổ nhìn bọn họ làm việc, thời điểm hắn tới thì đã thấy sắc mặt hai cô gái này có phần lạnh.
Dương Mạn gật đầu: “Chính là nơi này, vào xem đi, nơi này đúng là thử thách tính kiên cường của người ta mà.”
Thẩm Dạ Hi nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn Khương Hồ liếc mắt một cái, không nói gì liền đi vào trong, Khương Hồ hiểu ý đứng ở bên ngoài, đẩy kính lên, nhẹ nhạng hỏi “Chị Dương, làm sao vậy?”
Dương Mạn miễn cưỡng kéo lên khóe miệng, đi đến chào hỏi cậu “Lại đây, mau mau giúp chị đi.”
Dương Mạn khi dẫn người vào cửa, cái đầu tiên thấy chính là những chiếc váy trắng nhỏ đầy máu, cô đương nhiên nhận ra đó là gì, giống như cái mà mẹ Trương Tinh đã cung cấp, ảnh chụp một bé gái với trang phục dễ thương, trong tay cầm món đồ chơi.
Ảnh chụp này là khi cô còn nhỏ, cười một cách hạnh phục, ngọt ngào mức thời điểm Dương Mạn lần đầu tiên trong thấy bức hình, cầm thật lâu mà cũng không thể buông xuống được. Mà hiện tại đứa nhỏ này đang nằm trong phòng pháp y lạnh như băng, thân thể bị mổ xẻ, quần áo tiểu công chúa dường như không còn nguyên vẹn, dính đầy bụi cùng máu mà nằm lộn xộn trên mặt đất.
Khương Hồ nói: “Chị Dương, cảm xúc của chị đã bị ảnh hưởng.”
Dương Mạn nhướng mi, cười cười: “Tôi đoán là do tình yêu đặc biệt tôi dành cho những đứa nhỏ?”
“Tôi cũng rất yêu thích những đứa nhỏ” Khương Hồ nói “Các bộ lạc hay một quần thể đều có bản tính bảo vệ những đứa nhỏ, lấy máu thề với chủng tộc của mình, từ rất lâu rồi, những hành vi làm hại đến những đứa trẻ đều coi như là đạo đức suy đồi, cho nên chúng ta nhất định phải bắt được người này.”
Cậu đi tới cửa, quay đầu lại dối Dương Mạn nói: “Lại đây đi, chúng ta cùng nhìn xem người này đến tột cùng là bệnh tới trình độ nào.”