Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 7 : Vụ án thứ nhất – đôi cánh thiên sứ

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Khương Hồ đứng ở trong phòng nhìn tấm hình cũ gần đồng hồ lớn suy nghĩ thật lâu, ảnh chụp thực sự rất cao, cậu phải ngửa đầu để nhìn, lộ ra cái cằm nhọn nhọn, mặt không có biểu cảm, vì thế mà Thẩm Dạ Hi cảm thấy rằng, người này khi bình tĩnh thật có điểm kỳ lạ.



Anh đi đến bên cạnh Khương Hồ: “Cậu nhìn ra cái gì hả?”



Khương Hồ lắc đầu: “Cái gì cũng không có.”



Cái gì cũng không có, trong gian phòng nhỏ chật chội này trừ bỏ một cái đèn nhỏ ra thì còn có một cái đồng hồ lớn chiếm giữ gần hết một bên tường, giống như là luôn quan sát mọi người một cách hờ hững. Tất cả đều bày ra một cách trật tự đến khó hiểu, giống như tất cả đều được đo đạt đến chuẩn xác. Trên vách tường có ảnh chụp một người phụ nữ cùng bọn nhỏ, trang phục của những đứa nhỏ cùng đứa nhỏ mất tích đầu tiên cực kỳ giống.



Có người dùng bút màu đen vẽ một con mắt thật to, tấm hình vừa lúc lại ở trong tầm con mắt kia.



Cứ như là người nào đang nhìn vào người ở bên trong tấm hình, hoặc như là người ở bên trong tấm hình nhìn ra bên ngoài, hai bên canh chừng lẫn nhau, hai bên nhìn về nhau, hai bên oán hận nhau.



Đã không còn bình thường nữa, chính là bệnh về tâm lý. Khương Hồ nói: “Có lẽ tôi biết tiếp theo hắn muốn làm gì.”



Thời điểm bọn họ đang lục soát, Thịnh Diêu cùng Tô Quân Tử đang lái xe hướng đến nơi này, Tô Quân Tử thỉnh thoảng nhình ra ngoài cửa sổ, trên mặt không hề hiện ra nét nôn nóng, Thịnh Diêu nói: “Nếu không muốn đi thì em chở anh về nhà, Dương Mạn bên kia chắc là đã làm xong rồi, cũng đã đủ người rồi.”



Tô Quân Tử vân vê mũi, nở nụ cười: “Về nhà anh cũng không bình tĩnh được, vẫn chính là cùng mọi người đến xem sao, sau khi Dạ Hi trở về, hiệu suất làm việc như được tăng lên, tối nay nói không chừng có thể bắt được người.”



Thịnh Diêu nhìn anh một cái: “Được rồi, đừng cho là em không phát hiện anh đã nhiều lần lén gọi điện thoại về nhà nha. Trở về đi, tất cả mọi người đều hiểu cho anh, hơn nữa việc truy bắt đã có nhiều người lo, thiếu anh cũng không sao.”



Tô Quân Tử nhìn sang, lúc này trong xe thực rất tối, mơ mơ hồ hồ, anh chỉ nhìn thấy một bên mặt xinh đẹp của Thịnh Diêu, ngũ quan tinh tế như là chạm trổ, người nọ là được một phụ nữ chăm sóc lớn lên, gia cảnh tốt, diện mạo tốt, thật sự, cho dù là kiệu ngạo thì cũng sẽ không ai dám nói gì, chính là cậu ta như thế nào lại ôn nhu như thế này chứ?



Ngay sau đó Tô Quân Tử liền nở nụ cười: “Thịnh Diêu, em không có ý định đến chỗ người yêu sao?”



Thịnh Diêu sửng sốt: “Hả?”



Tô Quân Tử lắc đầu: “Em cho rằng anh không thấy hả? Cô gái nào có thể được em chăm sóc cẩn thận như thế, coi như là có phúc phần.”



Thịnh Diêu lộ ra một cái cười cứng nhắc: “Được rồi, em không có vì một cây mà bỏ cả khu rừng đâu………..Anh gọi điện thoại cho chị dâu đi, dù sao em cũng tiện đường chở anh về, phía trước có đường giao nhau, quẹo bên trái đúng không?”
Thẩm Dạ Hi ở sau lưng nhẹ nhàng nói “Cậu không thể bước đến phía trước nữa, nguy hiểm.”



“Bác sĩ?” Hắn có phần hoang mang.



Khương Hồ gật đầu, liền nhanh chóng nói: “Tôi vừa nhìn thấy anh liền biết anh là ai, anh có biết vì sao không?”



Người đàn ông vẫn tiếp tục phòng bị mà lắc đầu.



“Bởi vì giáo viên tiểu học của anh có cùng tôi nói về anh, rất nhiều rất nhiều thứ, cô ấy nói anh là một người vô cùng ưu tú, là một đứa nhỏ rất ngoan, những đứa nhỏ khác đều học tập ở anh.” Khương Hồ càng nói càng đúng sự thật, thanh âm lúc nặng lúc nhẹ vô cùng “Hoàn mỹ”.



Người kia như đã muốn bình tĩnh lại đột nhiên như phát điên mà hét lên, cắt ngang lời Khương Hồ: “Tôi không phải! Tôi không phải, cậu nói bậy!”



Thẩm Dạ Hi liền kéo cánh tay Khương Hồ, đem cậu lùi về hai bước, vốn nghĩ rằng người này nhất định sẽ sợ, nhưng nhìn lại trên mặt Khương Hồ chỉ là một dáng biểu tình bình tĩnh, theo bản năng mà buông lỏng lực đạo trên tay, chỉ nghe Khương Hồ vẫn dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết, chính là do giáo viên của anh nói anh phải…..”



Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại lấn áp tiếng gào thét, hắn dừng lại, ngơ ngác mà nhìn Khương Hồ: “Thật sự?”



Khương Hồ gật đầu.



Hắn quay đầu nhìn xung quanh như là tìm kiếm cái gì đó, có điểm vội vàng: “Nhưng là, thực ra bà ta nói………….mẹ tôi nói……..”



“Mẹ anh?” Ánh mắt Khương Hồ nhanh chóng dời sang người phụ nữ đang bị nắm chặt bởi một cảnh sát viên, nhướng mi một cái “Mẹ anh nói không đúng, tôi biết mẹ anh, bà ta đúng là một người xấu.”



Lúc này toàn thân hắn như ngây dại, giống như vẫn không thông được cái gì, quay đầu nhìn sang một bên nói “Mẹ tôi là người xấu?”



“Đúng là người xấu, anh xem cảnh sát nhiều như vậy, đều là vì để bắt bà ta mà đến” Khương Hồ quay đầu nhìn qua Thẩm Dạ Hi, không biết vì sao, Thẩm Dạ Hi chính là nhanh chóng hiểu được ý của cậu, thấp giọng nói: “Giả vờ đem người phụ nữ kia đến đây.”



Bị dọa đến nói không nổi chỉ biết làm theo những điều mà cảnh sát viên kia nói, Khương Hồ hướng về phía nàng nâng cằm lên nói: “Không tin anh xem.”