Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 8 : Vụ án thứ nhất – đôi cánh thiên sứ

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Hắn quay đầu nhìn, trời đã tối rồi nhưng ánh mắt lại rất sáng, từ xa có thể nhìn thấy có vài người đang áp một cô gái lên xe cảnh sát.



Khương Hồ nói: “Bà ta đúng là một người xấu, Lâm Lâm, anh mới là một đứa nhỏ ngoan.”



Trên mặt hắn lộ ra một chút khó tin, lại có điểm ngượng ngùng mà cười: “Tôi là…”



Khương Hồ nhìn Thẩm Dạ Hi, người sau gật đầu một cái, liền đưa tay: “Thả đứa nhỏ kia ra, anh cũng không chuyện sai trái, đúng không?”



Anh chần chừ một chút, xem xét ý tứ trong lời Khương Hồ, ánh mắt của cậu chỉ là thản nhiên cùng bình tĩnh, hỏi một câu: “Đúng không?”



Hắn nhìn xuống đứa nhỏ đang khóc, vội vàng buông tay mình ra, có phần không biết làm sao: “Tôi………tôi…………thực xin lỗi………”



Dao nhỏ rơi trên mặt đất, Khương Hồ một phen ôm đứa nhỏ lại, khó ai có thể ngờ, đây là ‘Văn chức’ a, sao tay chân lại có thể nhanh chóng như vậy a.



Thịnh Diêu cùng Tô Quân Tử lập tức từ phía sau đem hắn chế trụ, đá dao sang một bên, trận này thật sự khôi hài, cuối cùng cũng kết thúc.



Đứa nhỏ cúi đầu dựa vào ngực Khương Hồ, vừa run vừa khóc, hơi thở từ từ bình ổn trở lại, An Di Ninh đã gọi điện thông báo cho người nhà đứa trẻ, phỏng chừng có thể tới ngay lập tức. Dương Mạn chỉ chỉ người phụ nữ xui xẻo trong xe cảnh sát: “Dạ Hi, người kia làm sao bây giờ?”



Người kia là do vô tình bắt được, không đợi hỏi đã sợ đến mức khai ra trong túi có một gói thuốc lắc, không những bắt được hung thủ còn bắt được một con nghiện, như mua một tặng một……..



Thẩm Dạ Hi nhướng mi: “Cứ mời đến cục cảnh sát, để cho các nhân viên ở đó lo liệu, cũng là đóng góp một phần sức lực.”



Này, chỉ là một chuyện cũ, trước khi đi ra khỏi nhà là phải coi lịch một cách cẩn thận.



Tô Quân Tử nhanh chóng chào hỏi, vội vàng đi về, Thịnh Diêu đang áp nghi phạm Từ Lâm vào xe, mắt lại nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tô Quân Tử, trên mặt thoáng hiện lên một mạt cô đơn.



Xe cảnh sát lần thứ hai vang lên, như là đoạn nhạc kết thúc vở kịch.
Cậu bình thường dù là vui mừng cũng không hiện ra trên mặt, thật không biết có phải người Mĩ cũng có bộ mặt như vậy, người khác không biết làm thế nào lại đào tạo ra loại người này, chỉ có khi nói tới ăn, nét mặt dường như được sống lại, ngay cả tốc độ nói chuyện cùng động tác so với bình thường cũng nhanh hơn — An Tiệp nhìn người thật chuẩn xác, người này chính là bị đồ ăn thuần hóa mà, chắc là lúc đó thầy An cầm đồ ăn đến dụ dỗ cậu quay về làm việc.



Thẩm Dạ Hi cảm thấy chính mình giống như là người cầm đồ ăn, Khương Hồ thì chỉ chăm chú đi theo sát đồ ăn trên tay hắn.



Anh nghìn lần cho rằng Khương Hồ người này không phải chỉ vài dòng là nói hết được, thâm tàng bất lộ (giống giống như thâm sâu khó lường), Khương Hồ có thể có bản lĩnh đánh vỡ suy nghĩ của anh một nghìn lẻ một lần, với một loại ngốc như thế, du đãng trong phạm vi tầm mắt của anh, sau đó làm hoa chết, tưới chết cây xương rồng, không cẩn thận làm nát búp bê sứ bỏ vào một cái túi lớn rồi đem bỏ đi, sau đó quay trở về phòng, làm biểu tượng chứng tỏ mình đã hết sức vì công việc. (phần này không hiểu lắm)



Về phần Khương Hồ…….xét về nhân tính cùng tội lỗi đã sớm được rửa sạch, cậu khi còn nhỏ, đã nghe mẹ mình nói qua ở Trung Quốc có một câu nói, từ đó về sau luôn nghe theo lời răn dạy đó — Dân dĩ thực vi thiên (dân lấy ăn làm đầu). Vì thế mà vui mừng để Thẩm Dạ Hi lừa đi.



Tối nay, một người khác vẫn ở bên ngoài đi dạo — Thịnh Diêu đang lái xe, không có nơi nào đặc biệt muốn đi, chỉ là đi lòng vòng trên phố hóng gió, thời gian cao điểm đã qua, mức độ kẹt xe trên đường cũng không nghiêm trọng lắm, chính là không khí thực sự không tốt, vì bị khói xe hơi làm thở không nổi.



Anh nhớ tới một câu của Tô Nhiễm – con gái nhà Tô Quân Tử: “Ba ba, ba có biết không khí vì sao không tốt không?”



“Vì sao?”



“Bởi vì trên đường phố xe chạy thật nhiều, vừa chạy xe vừa đánh rắm thúi lắm.”



Phía trước đèn đang đỏ, Thịnh Diêu dừng lại, quay đầu nhìn sang, giống như là người kia vẫn còn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt hiện lên ý cười nhớ tới lời anh nói — ngày nào đó anh để cho em chăm sóc một tý được không? Cô gái nào có thể tìm được người chăm sóc mình cẩn thận lại chu đáo như thế, coi như là có phúc phần.



Lắc đầu, khóe miệng dần lộ khổ ý — ngay từ đầu vào cục, Tô Quân Tử chính là người hợp tác với cậu, về sau hai người lại cùng nhau chuyển đến tổ của Thẩm Dạ Hi, chính cậu cũng không biết khi nào thì bắt đầu, ánh mắt chính mình đã bị người đã kết hôn này, hơn nữa tình cảm vợ chồng người ta tốt đến mức làm cho người khác ngẫm lại đều cảm thấy câu dẫn người cũng là một cái tội.



Vì cái gì chứ? Thịnh Diêu không nghĩ ra, có lẽ bởi vì thời điểm anh cúi đầu nói chuyện điện thoại, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu khiến cậu cảm thấy được sưởi ấm đặc biệt? Có lẽ anh nhìn thấy những đứa nhỏ bị hại mà tinh thần không yên, nên không ngừng gọi điện thoại cho vợ cùng con mình, cái loại này vừa yêu thương, vừa như ghen tị, rồi lại như vậy làm khổ người.



Ghen tị………Thịnh Diêu nghĩ, bản thân mình thật đúng là xấu xa, cư nhiên có một ngày trong lòng lại có cảm giác này.



Có đôi khi lụy tình, thật ra là bởi vì một nơi thật sâu thật sâu trong lòng, có phần nào đó si mê một ai khác.