Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 68 : Vụ án thứ 8 – liên minh
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
“Anh nghe qua Kha Như Hối chưa?”
Thẩm Dạ Hi lắc đầu, nhìn vẻ mặt của cậu, cảm thấy Khương Hồ ngoại trừ lúc nãy hơi kích động thì bây giờ đã bình tĩnh trở lại.
Người này lấy bình tĩnh rất nhanh, thời gian dao động rất ngắn, cùng tốc độ phản ứng của cậu có thể nào có liên hệ trực tiếp.
Khương Hồ có chút ngoài ý muốn nhìn anh, không biết vì sao, Thẩm Dạ Hi cảm thấy được cái liếc mắt này của Khương Hồ như mang ý ‘Anh sao lại không có tí học vấn nghề nghiệp như vậy’, vì thế cẩn thận nghĩ ngợi: “Hình như….Ân, đừng nói, có chút quen tai.”
Khương Hồ tựa tiếu phi tiếu nhìn anh. Thẩm Dạ Hi trở mặt, chịu: “Làm gì a? Anh từ bé đến lớn, trí nhớ không tốt được không a, không phải chỉ là người thôi sao, làm gì chứ?”
‘Không phải chỉ là người thôi sao?’ Những lời này làm cho Khương Hồ run lên một chút. Thẩm Dạ Hi giống như băn khoăn một hồi, mới quăng đi kiêu ngạo của chính mình.
Kha Như Hối….không phải chỉ là người thôi sao? Cũng đâu có ba đầu sáu tay — Khương Hồ giống như hiểu ra cái gì, thả lỏng thân thể trên ghế: “Năm năm trước, có người nói Kha Như Hối là nhà tâm lý học phạm tội vĩ đại nhất thế kỷ, có đôi mắt có thể nhìn thấu linh hồn.”
Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Dạ Hi chăm chú theo dõi mình, Khương Hồ có chút quẫn bách: “Anh nhìn cái gì?”
Thẩm Dạ Hi cười hề hề nói: “Anh thấy em cũng có đôi mắt nhìn thấy linh hồn con người.”
Khương Hồ khó có được lần vui đùa tiếp lời: “Yêu, vậy anh có sợ bị nhìn thấu không?”
Thẩm Dạ hi đột nhiên cởi nút áo sơ mi của mình, đến gần, hạ giọng nói: “Không sợ, em muốn cứ nhìn. Thấy rõ không, hay anh lau kính cho em?”
“Em dám!” Thẩm Dạ Hi trừng mắt.
Khương Hồ nở nụ cười: “Ở trong bệnh viện em tặng ông ấy món quà sinh nhật cuối cùng, là bài luận văn vừa mới phát biểu ‘Nghiên cứu cách tự giải quyết nguồn gốc phạm tội’, ông để em đỡ lên xe lăn, ở trong phòng bệnh đẩy đi một vòng, người luôn khoe khoang giống ông lại như bây giờ, làm ông thấy thật mất mặt – nhưng cũng nhờ bài luận văn đó mà Kha Như Hối mời em trở thành nghiên cứu sinh cho hắn.”
“Em nói là tên tâm lý học phạm tội kia?”
Khương Hồ gật đầu: “Khi cha em vừa qua đời một thời gian, hắn tự đến cho em làm thử tâm lý… Thành tựu của hắn trong tâm lý học phạm tội hiện nay không ai sánh được, có thể tự nghiên cứu thành công một bài luận, bởi vì hắn, em mới từ từ đem lực chú ý đặt trên tâm lý học phạm tội.
“Người này hiện tại thế nào?”
“Đã chết~~~” Khương Hồ nhẹ nhàng nói ra hai chữ, lại bổ sung: “Ít nhất là em nghĩ hắn đã chết, nhưng mà…đồ em vừa nhận là do hắn chuyển đến.”
Thẩm Dạ Hi nhíu mày, có cảm giác không tốt.
“Hắn khi đó có mối liên hệ chặt chẽ với cảnh sát, cũng thường xuyên ra vào nhà giam, thu thập tư liệu các loại tội phạm, là người vì nghiên cứu mà có thể vài ngày không ăn không uống.” Khương Hồ đột nhiên lắc đầu, “Lần đầu tiên em phát hiện hắn kỳ lạ là có một lần gặp phải một hung thủ giết người liên hoàn, phụ trách vụ án đó là cảnh sát liên bang bạn của Kha Như Hối, khi đến lấy ý kiến chuyên gia từ hắn, Kha Như Hối cảm thấy thực hứng thú, còn tự mình đi đến hiện trường, lúc bắt được phạm nhân, em cũng ở đó, lúc ấy Kha Như Hối có nói qua một câu, hắn nói ‘Cậu chưa từng giết người, làm sao lý giải được khoải cảm lúc giết người?"”
Thẩm Dạ Hi nhíu mày: “Ý của em sẽ không phải là…sau đó thầy của em đã đi giết người.”
“Sau đó xuất hiện vụ án bắt chước giết người, lúc ấy em đã sắp lấy được bằng, khi làm nghiên cứu của mình cũng chú ý qua chuyện này, sau lại thấy Kha Như Hối lấy tâm lý phạm nhân ra phân tích, có vài chỗ cùng em thảo luận không giống nhau. Em nghĩ dù sao cũng là thầy mình, đi thỉnh giáo cũng không phải chuyện to tát gì, nên cùng hắn thảo luận vấn đề đó.” Sắc trời đã muốn tối đen, Khương Hồ không biết vì cái gì, cảm thấy có chút lạnh, “Hắn tỏ vẻ, đối với cái nhìn của em còn có ý kiến, còn nói: “Cậu chưa giết qua người, như thế nào có thể lý giải suy nghĩ của hung thủ chứ?”