Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 69 : Vụ án thứ 8 – liên minh
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
“Hai người khác nhau ở điểm nào?” Thẩm Dạ Hi tìm được mấu chốt vấn đề, anh dừng một chút, lại hỏi, “Có phải thầy của em có cách phân tích theo tiêu chuẩn đặc biệt, em cảm thấy không thích hợp?”
Khương Hồ hoảng sợ quay đầu lại nhìn anh.
Thẩm Dạ Hi cảm thấy thực hưởng thụ, đắc ý: “Nhìn cái gì, người đàn ông của em vốn thông minh.”
Khương Hồ nổi da gà toàn thân, muốn né qua một bên, Thẩm Dạ Hi bất mãn, đưa tay kéo cậu quay về. Khương Hồ lắp bắp nói: “Anh có thể hay không đừng dùng giọng điệu này nói chuyện, em sẽ nghĩ đến lời Di Ninh nói….khi mà Di Ninh hình dung đến loài động vật nào đó…”
“An Di Ninh nói cái gì?”
“Người chết không cần đến nhân cách.” Khương Hồ đôi khi thành thật đến khi người ta đau cả ruột.
“Anh bóp chết em…”
Khương Hồ cười né tránh, nâng kính mắt, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Ảnh chụp hiện trường này rất có tâm, em không thể nói ra cái loại cảm giác này, anh hiểu không? Mỗi người đều không giống nhau, trong lòng mỗi người ở trong tình cảnh khác nhau, thời gian khác nhau sẽ khác biệt rất lớn, rất kì lạ. Nhưng mà loại cảm giác bắt chước hoàn mỹ, em lại nhìn không ra được cảm giác thực của hung thủ…”
“Giả” Thẩm Dạ Hi nói.
“Đúng, chính là giả. Ngày đó em cùng Kha Như Hối nói tới khuya, cuối cùng hắn nghe em nói xong thì tiễn em về, trước khi đi hắn còn muốn mời em gia nhập nghiên cứu của hắn.”
“Nghiên cứu gì?” Thẩm Dạ Hi hỏi.
“Hắn muốn thành lập một cái hệ thống hành động của bạo lực phạm tội căn cứ vào tâm lý hành vi.” Khương Hồ nói.
“A?” Thẩm Dạ Hi ở trong đầu lập lại lời của Khương Hồ, cảm thấy từng chữ cậu nói hay là khi ghép chúng lại với nhau anh đều không hiểu.
“Nói ngắn gọn, chính là Kha Như Hối cảm thấy được, chỉ cần thỏa mãn điều kiện riêng, mỗi người đều chính là tội phạm bạo lực, tạo thành nguyên nhân hành động phạm tội, hoàn cảnh nhân tố cùng hành vi tội phạm đặc thù cùng với dấu hiệu là có thể phân loại hơn nữa còn có thể đoán trước.” Khương Hồ dùng thử cách giải thích bình thường nhất.
Khương Hồ đứng ở một bên đánh giá hắn một hồi, ánh mắt chợt thay đổi, đi đến phía dưới TV, ở đó có một cái tủ, bên trong có một ngăn kéo bị khóa, sau đó Khương Hồ quay đầu lại bình tĩnh hỏi Lý Vĩnh Vượng: “Cậu có thể đem chìa khóa trong giầy ra để mở cái khóa này không?”
Lý Vĩnh Vượng nhìn Khương Hồ như thấy quỷ.
Ánh mắt Khương Hồ nhìn đến đôi giày của hắn cũng đủ biết mùi vị không nhẹ, cảm thấy thật ghê tởm, chậm rãi nói: “Lúc chúng tôi vào cậu không mặc cái gì cả, khi thấy người đến, phản ứng đầu tiên không phải là lấy quần áo mặc vào, mà chính là mang giầy vào chân phải, mặc kệ chân trái mà đi ôm quần áo, đồ ngốc cũng biết trong giầy cậu có cái gì.”
Đám người cảnh sát bên cạnh không hề biết trong giầy hắn có vấn để đều nhìn lên trời, quên đi a quên đi a.
Khương Hồ nói tiếp: “Lúc cậu di chuyển ánh mắt, tuy rằng đều nhìn đến từng nơi quan trọng, nhưng mỗi lần ánh mắt chạm đến ngăn tủ liền theo bản năng chuyển mắt, cái này gọi là…là…”
“Có tật giật mình.” Thẩm Dạ Hi bình tĩnh bổ sung.
“Nga.” Khương Hồ học được từ mới, vị cảnh sát bên cạnh mang bao tay, ngừng thở cởi giầy của Lý Vĩnh Vượng, đúng là bên trong có một cái chìa khóa, sau đó mở ra ngăn kéo.
Bên trong có một cuốn sổ sách cũ ố vàng.
Thẩm Dạ Hi nở nụ cười, thừa dịp người nọ không chú ý, dán sát vào Khương Hồ, gần bên tai cậu nói: “Làm tốt lắm, buổi tối trở về mời em ăn.”
Khương Hồ nháy mắt mấy cái, nhắc tới ăn liền hưng phấn: “Thật không, ăn cái gì?”
Thẩm Dạ Hi nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện mọi người đều lo xem vật chứng hay là xử lý Lý Vĩnh Vượng, tạm thời không ai chú ý bên này, vì thế nở nụ cười, dùng âm thanh đáng khinh nói: “Ăn….kẹo que, thế nào?”
Khương Hồ vẻ mặt mang dấu chấm hỏi.
Dương Mạn làm như cái gì cũng không nghe thấy rốt cục không nhịn được, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, sắc mặt vô cùng rối – Thẩm Dạ Hi, anh mà cũng dám đưa ra yêu cầu mất mặt như vậy?!