Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 76 : Vụ án thứ 9 – em là của anh
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Cánh tay Thẩm Dạ Hi gắt gao ôm lấy Khương Hồ, đem thân thể cậu ôm vào trong lòng mình, trúc trắc mà nóng bỏng hôn làm cho Khương Hồ có chút không thở nổi, nhưng cậu biết, chỉ cần mình nhẹ nhàng đẩy ra, người đàn ông này sẽ buông tay. Nụ hôn và cái ôm của anh đều cho thấy anh đang thật cẩn thận và không có cảm giác an toàn, Khương Hồ hiểu được, hành động tùy tiện của mình hôm nay đã dọa người này.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng Thẩm Dạ Hi, chống đỡ thân thể của mình, cũng như an ủi người đàn ông này.
Thẩm Dạ Hi ôm chặt cậu, quay người lại ném lên giường, nệm chịu áp lực mà lún xuống, Khương Hồ theo bản năng dùng bả vai chống đỡ, lăn một vòng sang bên cạnh, tay Thẩm Dạ Hi chống hai bên người cậu, ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú cậu: “Người bình thường ngã xuống sẽ lấy tay chống đi, là phản ứng bản năng, chỉ có người chịu qua huấn luyện mới biết cổ tay và bàn tay rất yếu nên dùng bả vai đáp xuống.”
Anh vươn tay vuốt ve cằm Khương Hồ, có chút chua sót nở nụ cười: “Thoạt nhìn như ba em đã dạy e rất nhiều thứ, động tác cậu lấy súng còn chuyên nghiệp hơn so với cảnh sát, bước đi còn nhanh hơn đẹp hơn…nhưng không có nghĩa là anh không lo lắng cho em, hiểu không?”
Khương Hồ nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Dạ Hi thở dài: “Em biết anh làm sao tìm được em không?”
Khương Hồ lắc đầu.
“Bởi vì anh nghĩ…Nếu em không cần anh, anh sẽ trộm theo sát phía sau để nhìn em, cũng sẽ chọn nơi cao nhất để quan sát.”
Khương Hồ cảm thấy được anh có điểm hiểu lầm: “Kha Như Hối đó…Kha Như Hối là tên biến thái, y không thể cùng người khác thiết lập mối quan hệ, cũng thiếu cảm tình của rất nhiều người, y không thể cảm giác được…”
Yêu…
“Nhưng mà anh không phải tâm lý biến thái, anh có thể cảm giác được tình cảm với em.” Thẩm Dạ Hi thở dài cúi đầu nói, nâng mặt cậu lên, ngón tay xoa lên đôi môi có chút sưng đỏ của đối phương, kéo tay Khương Hồ để lên trái tim của mình: “Em có biết lúc nãy không tìm thấy em anh có cảm giác gì không?”
Khương Hồ ngơ ngác nhìn anh rồi từ từ đến gần anh, như là dùng giọng mũi nói ra lời này.
Ngón tay Thẩm Dạ Hi từ trên mặt cậu đi xuống, từng chút từng chút sờ làn da cậu, ám chỉ rõ ràng khiến Khương Hồ nhịn không được càng khẩn trương.
“Kha Như Hối là người nguy hiểm, y…” Khương Hồ rụt rè nói.
Hạ giọng hỏi: “Hôm nay trong cục có việc gì?”
Dương Mạn: “Không có việc gì, Thịnh Diêu mới gọi điện đến xin phép.”
Thẩm Dạ Hi vừa lòng: “Đi, giao hết cho bọn Trịnh Tư Tề, còn lại tôi cũng không quản…Ân đúng, tôi hôm nay không đi làm.”
Dương Mạn vui vẻ, biết rõ còn cố hỏi: “Bác sĩ Khương đâu?”
“Em ấy hôm nay không thoải mái.” Thẩm Dạ Hi phi thường chính trực nói.
Dương Mạn cười gian: “Anh thành công?”
Thẩm Dạ hi: “Hắc hắc hắc hắc.”
Dương Mạn thét lên một tiếng: “A! Tám năm kháng chiến a, đồng chí Thẩm Dạ Hi rót cục cũng bắt được địch nhân vào thành a! Giỏi!”
Thẩm Dạ Hi: “Đâu có đâu có.”
Dương Mạn: “Thật muốn nhìn hiện trường chút nha!”
Thẩm Dạ Hi quay đầu nhìn vào phòng ngủ, cười lạnh: “Muốn nhìn cái gì?”
Dương Mạn nghẹn họng, ý thức được mình lỡ lời: “Không không không, tôi cái gì cũng không muốn nhìn, Thẩm đội trưởng nhìn xem ánh mắt tôi vô cùng thuần khiết! Đừng để tôi qua đội truy quét hỗ trợ, bên kia làm việc suốt khiến làn da đều xấu đi, tương lai của tôi đó a?! Tôi biết anh nhất định không đành lòng, Thẩm đội trưởng đó giờ đối với đội viên đều như là gió xuân ấm áp, về sau thiếu cái gì, cứ việc hỏi tôi! Có nội dung hay không có nội dung, trên xe hay là SM, muốn gì có đó! Ha ha ha ha, không có việc gì tôi đi trước, cứ như vậy nha, chào.”
Chị Dương, chị mà không đi lấy chồng, thì còn nhiều người khổ.