Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 77 :

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Thật lâu trước kia, Thư Cửu cảm thấy được, mình là một người nhàn hạ.



Hắn có tiền – bề ngoài anh tuấn, cũng không phải bình hoa không biết làm gì, có gia thế tốt so với mọi người trên thế giới, lúc sinh ra, dù miệng ngậm thìa cũng không quan tâm nó là chất liệu gì.



Chính là từ sau khi gặp được Thịnh Diêu hắn mới phát hiện, cái ‘nhàn hạ’ này kỳ thật có một cách gọi khác, là ‘nhàm chán’.



Gặp may cũng là một loại may mắn, bất quá cũng chỉ có loại nhân tài như hắn không có việc gì làm mới gặp được loại may mắn này.



Thịnh Diêu gần đây luôn nhiều việc, quả thực bận đến chân không chấm đất, nửa đêm có điện thoại gọi đến, cũng phải khiến mình tỉnh táo, mặc xong quần áo liền xoay người bước đi, cả người đều căng thẳng. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như gấu trúc, lúc nhiều việc thì ngay cả cơm đều không thể ăn nổi, nếu không phải có chút sợ dơ liền chỉ tắm rửa qua loa, ngã đầu liền ngủ, ngay cả tóc còn không kịp lau khô.



Thư Cửu cảm thấy thực đau lòng, mà cùng với đau lòng chính là suy nghĩ sâu xa.



Nên biết rằng trước kia cái ‘suy nghĩ sâu xa’ như thế nào xuất hiện ở trên người Thư đại minh tinh chứ, quả thực khiến ngàn người hôn mê.



Hắn có đồ ăn tốt nhất, ngồi xe tốt nhất, toàn thân mang ánh sáng chói mắt, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn gia thế có gia thế.



Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, hắn vừa ra khỏi cửa liền mang theo nụ cười như thói quen, câu dẫn vô số nam lẫn nữ, khiến người mê muội, hay là….mê luyến vô hạn.



Hắn diễn qua rất nhiều vai, cho dù là hình tượng anh hùng đẹp trai, đặc công hay là thám tử tư.



Vụ án luôn có khó khăn, quá trình phá án luôn lôi cuốn, nam chính luôn không sợ hãi, nữ chính chạy theo. Nhưng hắn chưa bao giờ biết, tra một vụ án chân chính, làm sáng tỏ một chân tướng, thay người bị hại lấy lại công đạo, kỳ thật là một chuyện nhỏ nhưng khéo léo vô cùng.



Thịnh Diêu có khi tan ca về vẫn ngồi một chỗ đến bốn năm tiếng, từng chút từng chút tìm những tin tức như không hề liên quan, ý đồ tìm những dấu vết rất nhỏ, mệt mỏi liền xoa mũi, dựa vào trên bàn ngủ một chút, mười phút sau ngủ dậy tiếp tục làm.



Khi có chuyện cậu chạy đi cả ngày, đến nơi bị xã hội lãng quên, một thân mùi rượu, vẻ mặt mệt mỏi trở về, chỉ vì một manh mối như ẩn như hiện.



Cậu thấy hết tất cả sinh mệnh cùng tử vong, tâm lý bệnh hoạn, nhân tính sâu trong con người. Cho dù Thịnh Diêu khi rảnh vẫn bảo trì tập thể dục, nhưng khi hắn ôm thân thể cậu, Thư Cửu vẫn cảm thấy được xương của cậu đâm lung tung.



Thịnh Diêu hôm qua sau khi nhận điện thoại, đột nhiên sắc mặt thay đổi chạy ra ngoài, một mình Thư Cửu ngủ không được, chán nản tựa vào đầu giường chờ cậu, lật hai trang sách, sau đó cầm lấy điện thoại, ấn đến số Thịnh Diêu, do dự một chút, không có gọi, lại kéo đến số điện thoại khác, nhấn gọi.



Một giọng nam truyền đến, mang theo chút ý cười, cũng có chút bất đắc dĩ: “Con như thế nào lại nhớ đến gọi điện cho ba?”



“Ba.”




Thịnh Diêu có chút kinh ngạc, lập tức nở nụ cười: “Rất tốt, giới giải trí luôn là tốt xấu lẫn lộn, cũng không thể ở cả đời.”



Thư Cửu trầm mặc, hắn nhìn nét bao dung trên mặt Thịnh Diêu, tươi cười lý giải săn sóc, đột nhiên cảm thấy thật chói mắt, hắn không nói chuyện, không khí bắt đầu trở nên không thích hợp.



Thịnh Diêu đứng lên, đem không khí xấu hổ xóa bỏ: “Đi thôi, bữa trưa ra ngoài ăn, coi như chia tay…” Cậu còn chưa nói xong liền bị Thư Cửu đặt trên tủ, kịch liệt lại không có kỹ xảo hôn lên môi cậu, mang theo hương vị cắn xé.



Thịnh Diêu dùng cánh tay để chống lên ngực anh: “Anh…” Cậu im lặng, bởi vì thấy được đôi mắt của người đàn ông này đang đỏ.



“Tôi biết tôi không biết.”Thư Cửu hít sâu một hơi, buông cậu ra, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng biết, trong lòng em có người khác.”



Thịnh Diêu nhìn chằm chằm hắn, Thư Cửu đưa lên hợp đồng của hai người: “A Diêu, tôi không phải ý này, tôi muốn em…” Hắn giữ chặt cánh tay Thịnh Diêu, ngón tay căng chặt: “Em có thể cho anh cơ hội không?”



Thịnh Diêu: “Cơ hội gì?”



“Chờ tôi trở thành một người xứng đôi với em, chờ tôi chính thức theo đuổi em.”



Ánh mắt Thử Cửu nhìn thẳng vào mắt Thịnh Diêu, cậu chấn động, cậu chưa từng nghĩ một người luôn mang vẻ bất cần đời lại có thần sắc như vậy, cậu không nói lời nào, Thư Cửu càng khẩn trương, gân xanh hiện lên trên bàn tay đang nắm lấy cậu: “Tôi… có thể có cơ hội này không?”



Thịnh Diêu bị hắn làm loạn tóc cùng áo nên sửa sang lại một chút, nghiêng đầu nở nụ cười: “Em nếu không đáp ứng thì sao?”



Thư Cửu há miệng, suy sụp cúi đầu, giống như con chó lạc bị tạt nước lạnh, bả vai rộng lớn lui lại, ánh mắt tối đen ảm đạm, sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu, ngồi xuống giúp Thịnh Diêu cầm lấy hành lý trên đất, miễng cưỡng nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn: “Vậy… tôi…tôi không quấy rầy, thực xin lỗi, em coi như…”



Bốn chữ ‘không hề nghe thấy’ nghẹn lại trong cổ họng, Thư Cửu cố gắng nói vài lần nhưng vẫn chưa thể nói ra.



Thịnh Diêu thở dài, cúi lưng sờ đầu hắn, trên ót vỗ nhẹ một cái: “Yêu cầu của anh, em khi nào từ chối qua?”



Thư Cửu ngẩng đầu lên, mắt hoa đào của người nọ khẽ cong, lóng lánh hơi nước, mang theo ý xấu, trong tươi cười có chút không để ý, lại có chút tình tự không nói rõ, cậu nói: “Anh phải về với ba anh, mang đồ dùng hằng ngày là được, nhiều đồ như vậy, cầm cũng khó, để ở đây đi, chờ anh chở về…Chờ anh trở về, em để phòng khách cho anh.”



Thư Cửu ôm thắt lưng cậu, nhân cơ hội đem mặt chôn ở trên người cậu, trộm đem nước mắt hủy diệt – Thân ái, em không cần lúc nào cũng ôn nhu như vậy a.



Hoàn vụ 9