Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 79 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Khương Hồ lên xe, Thẩm Dạ Hi như không có việc gì mà cùng cậu nói nhảm: “Buổi tối em muốn ăn gì, đi qua siêu thị thuận tiện mua luôn.”



Khương Hồ nghĩ: “Ân… món gì nhiều nước đi.”



Thẩm Dạ Hi cười cười: “Măng tây được không?”



“Được, ăn cả trứng gà nữa.”



“Già mà còn ăn trứng gà, sớm muộn cũng thành ngu ngốc.”



“Trong trứng gà có nhiều protein.” Khương Hồ nghiêm túc.



“Đầu đất, ngu ngốc cùng nhược trí?” Thẩm Dạ Hi chọc cậu.



“Anh mới….” Khương Hồ mang theo ý cười quay đầu lại, nhìn mặt Thẩm Dạ Hi mà im lặng, nhíu mày nhìn anh. Thẩm Dạ Hi có điểm chột dạ, sờ mặt mình, miễn cưỡng cười: “Sao vậy, trên mặt anh có gì à?”



“Xảy ra chuyện gì?” Khương Hồ nói.



Lại nữa, người học tâm lý thật đáng ghét. Thẩm Dạ Hi oán thầm, ra vẻ vô tội hỏi: “A, có chuyện gì chứ?”



“Anh nhìn đầu ngón tay anh xem.” Khương Hồ dùng cằm hất về phía ngón trỏ và ngón cái đang thân mật cọ nhau của Thẩm Dạ Hi, rồi lại nhanh chóng nói tiếp: “Lúc anh cười không phát hiện khóe miệng nhếch về bên phải sao?”



“Thật không, đêm qua gió lớn không đóng cửa sổ nên vậy đi?” Thẩm Dạ Hi cười ngượng. (Chi: ý anh chắc là gió giật méo miệng.)



“Vẫn lệch.” Khương Hồ dùng ngón trỏ đẩy kính, “Còn nếu anh thực vô tội thì dùng biểu tình mờ mịt nhìn em làm gì, lúc anh nói chuyện ánh mắt nhìn xuống trước rồi mới nhìn em, sau đó đảo quanh một vòng, anh có biết bình thường sẽ không lặp đi lặp lại với tần suất như vậy…”



Thẩm Dạ Hi thở dài: “Khương Hồ, trên thế giới nếu có nhiều người như em, xác suất ly hôn chắc chắn đạt đến độ cao trước nay chưa từng có.”



Khương Hồ nhướng mi, gật đầu, quay mặt đi: “Nga, em đây không hỏi.”




Đầu tiên là lúc Thịnh Diêu lên mạng thấy một tin tức, cậu không chút để ý nhìn lướt qua, còn nói giỡn với mọi người: “Thành phố Đồng có một vụ án giết người biến thái, người chết cư nhiên còn là người cùng nghề, hắc.”



Mọi người nói đùa một chút rồi ai cũng không để trong lòng, không quá vài ngày lại nhảy ra một cái tin – cảnh sát Thành phố Du Tây chết thần bí, sát thủ liên hoàn thật thật giả giả.



Tiếp theo lại là một tin – Thành phố Hoa Nam, Thành phố Tĩnh Giang, thậm chí sau mười ngày, trong chính thành phố này cũng có một nhân viên chấp pháp bị mưu sát.



Mọi người bắt đầu cảm thấy bất an.



Không khí trong cục ngưng trọng, sáng sớm, Mạc Thông tự gõ cửa tìm đến văn phòng bọn họ: “Đều theo tôi đến phòng họp đi.”



Sắc mặt Mạc Thông cho đến bây giờ cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, làm cho đám người đi theo cũng nhịn không được khẩn trương hơn. Vào phòng họp liền cảm thấy không khí bên trong dị thường âm trầm, mấy người đàn ông không biết từ nơi nào đến đã ngồi, khói thuốc bay khắp nơi.



Mạc Thông ngắn gọn giới thiệu: “Cảnh sát thành phố Đồng Lý Cảnh Vinh, Mạnh Gia nghĩa của Du Tây, Ngụy Dư của Hoa Nam, còn có Phùng Kỉ của Tĩnh Giang, tinh anh các nơi đều đến đây giúp đỡ phá án, đây là tổ phá án lớn của cục chúng tôi, tất cả mọi người ngồi đi.”



Qua loa xem như nhận thức, Mạc Thông ngồi xuống, hai tay để cùng một chỗ, nâng cằm, trầm giọng nói: “Chuyện gần đây xảy ra mọi người trong lòng chắc đều biết, người này…”



Ông lấy mấy tờ báo để ra, trên đó đều là tiêu đề bắt mắt: nhiều nhất là nhân viên chấp pháp bị giết, biến thái sát nhân cuồng, hay là có màn đen khác?



“Có tin nói, người này gần đây đã muốn trốn đến đây.” Ánh mắt Mạc Thông nhìn mọi người một vòng, lấy ra một tấm ảnh, “Cảnh sát Trương Tiểu Kiền của phân cục D, chính là người hôm trước hi sinh vì nhiệm vụ, tư liệu đầy đủ, Di Ninh con đi kiểm tra hòm thư, chút nữa ba đưa con mở rộng điều tra.



An Di Ninh gật đầu.



“Từ lúc vụ án phát triện đến giờ, hung thủ này ở chỗ nào cũng khoảng mười đến hai mươi ngày, sau khi để lại xác mới đến chỗ khác, chúng tôi muốn nắm bắt thời gian, lần này liên hợp phá án, hy vọng mọi người có thể cùng hỗ trợ phá án.”



Không khí có chút áp lực, hơi dừng một chút, Mạc Thông thở dài: “Tôi hi vọng mọi người để ý vụ án này cẩn thận hơn vụ khác. Dù sao cũng là nhằm vào nhân viên chấp pháp, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ loạn. Nếu ngay cả thành phố này cũng không còn cảm giác an toàn, thì sẽ bắt đầu loạn, nên…”



Người dân bình thường còn có gì để dựa vào chứ?