Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 80 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Tên thẩm phán giết người chấp pháp vậy thì ai sẽ bắt thẩm phán chứ?
Mùa hè khác thường năm nay thật ngắn, giống như chớp mắt liền trôi qua, một ngày trước còn nóng gay gắt, lúc sau liền mưa, giảm nhiệt độ đột ngột, ít nhiều cũng có chút cực thịnh ắt suy.
Kỳ thật thời gian trôi qua như là xuân đi thu đến, vốn là không có cảm giác gì, nhưng ở trong mắt người có tâm thì luôn cảm thấy như có ám chỉ gì đó.
Ám chỉ giờ khắc này quá mức hạnh phúc, làm cho người ta biết được cực thịnh tất suy, trong lòng khó có thể yên ổn được.
Khương Hồ cảm thấy được, trước kia mình sẽ không bày ra cái mặt nhăn nhó, lúc trước du lịch vô tình gặp được An Tiệp là lúc Kha Như Hối mất tích nên cậu đi ra ngoài giải buồn, nhưng ngoài trời lại có tuyết rơi suốt hai ngày. Lúc đó cũng thật kỳ lạ, không sợ hãi, không sầu lo, thậm chí còn vui vẻ khi gặp được một người bạn hợp ý.
Khi đó cậu cảm thấy được lòng người hiểm ác, thế giới đen tối mình đều đã nhìn qua, đẹp hay xấu cũng đều nhìn thấu, tại một nơi nguy hiểm lại tráng lệ như vậy, cho dù hiến mạng cũng không có gì to tát.
Sau đó nhân viên cứu viện đến, ngồi trên trực thăng, An Tiệp nhẹ nhàng thở ra, nói với cậu: “Lúc tôi còn trẻ cũng giống như cậu, cảm thấy chính mình đã mất hết tất cả những gì từng có, cái gì cũng nhìn qua, không có gì vướng bận, quanh năm suốt tháng đi khắp nới, mặc kệ nguy hiểm, sau đó…”
“Sau đó làm sao?”
“Sau đó lại có người buộc chặt tôi, vì thế tôi trở nên sợ chết.” Dựa vào ghế nệm mềm mại, một bàn tay để lên ngực, An Tiệp có chút mệt nói: “Có vướng bận, tâm lý đều trở nên yếu, hiện tại tim vẫn chưa hết sợ đâu, đêm qua tôi luôn nghĩ, nếu thật sự có chuyện gì, ở nơi này bỏ mạng, con gái của tôi phải làm sao, hắn phải làm sao…”
Cái loại cảm giác trong lòng có vướng bận, lo lắng đề phòng, lo cho người khác, lại lo lỡ chính mình mất đi, tâm tình của người kia như thế nào, Khương Hồ đột nhiên hiểu được.
Hạnh phúc rất dễ làm cho người ta lưu luyến, thật cẩn thận bảo vệ, còn sợ không đủ.
“Khụ, làm nghề chúng ta sao lại không đắc tội người khác?” Lý Cảnh Vinh cười khổ, “Chu Mẫn cô gái đó tính cách vừa cứng lại mạnh mẽ, cũng không để ý đến ai, chắc chỉ có phó đội mới có thể khiến cô coi trọng mà nháo với hắn.”
“Nhưng mà đây….đây không phải sát thủ liên hoàn sao?” Mạnh Gia Nghĩa của Du Tây hỏi, “Qua không bao lâu, ở chỗ chúng tôi xuất hiện một vụ giết người, lần này người chết là nam, tên Lô Vũ Phi, vốn là hắn đến thay ca cho tôi, bị người ta chém thành huyết nhân, nếu không xét nghiệm DNA, ngay cả tôi cũng không nhận ra hắn, bên cạnh cũng là dùng máu viết hai chữ ‘Thẩm Phán’, chi tiết giống như ở thành phố Đồng, truyền thông cũng không biết, trừ bỏ cảnh sát và hung thủ, ai biết chứ?”
“Xác nhận sát thủ liên hoàn có ba yếu tố,” Thẩm Dạ Hi nói, “Đầu tiên, tính cộng đồng của người bị hại, bọn họ đều là cảnh sát, này rõ ràng, trừ cái này ra dường như không có liên hệ gì, giới tính không giống, diện mạo, tuổi, thậm chí quan hệ cá nhân cũng không giống, như là chưa hề có liên quan.”
Một đám ngoại trừ Thẩm Dạ Hi đều có chút ngạc nhiên nhìn người nào đó đột nhiên trở nên chuyên nghiệp, ánh mắt Dương Mạn nghiêm túc hẳn lên, cũng không quên nhìn Thẩm Dạ Hi cùng Khương Hồ – đây là gian tình lồ lộ a!
Thẩm Dạ Hi chú ý đến, trừng mắt nhìn cô, tiếp tục nói: “Yếu tố thứ hai, là thủ pháp phạm tội, bọn họ đều có nhiều vết thương, giống như bác sĩ Khương nói, mỗi hung thủ của vụ án đều như có thâm cừu đại hận, nhưng là nếu không nói đến mặt khác, chỉ bằng điểm đó, thủ pháp phạm tội cũng không nhất trí, người chết đầu tiên là Chu Mẫn, sau khi bị xâm phạm thì bị hung khí mổ thân thể đến chết, người chết thứ hai là Lô Vũ Phi, bị con dao lớn giết chết, người thứ ba, Lâm Chí, cũng là nam, xét nghiệm cho thấy trước khi chết cũng bị xâm phạm qua, chết do nghẹt thở, tuy rằng sau khi tứ chi bị cắt, người chết thứ tư Lý Hồng Bưu, chết do nghẹn hơi thở, trên người có dấu vết bị đánh, trói, chờ sau khi hắn tỉnh lại thì đánh hắn đến chết. Người chết thứ năm là Trương Tiểu Kiền, chết do mất máu quá nhiều, trước khi chết còn bị thiến.”
“Tôi nghĩ cho dù là sát nhân liên hoàn hay là cá nhân, trừ phi căn cứ vào mục đích đặc biệt, nếu không sẽ không có khác biệt lớn như vậy.” Thẩm Dạ Hi tổng kết, “Về phần yếu tố thứ ba, cũng chính là đặc thù phạm tội, cái này trong vụ thứ nhất rất rõ ràng, quần áo người chết bị mang đi, sau đó hung thủ viết lên tường hai chữ ‘Thẩm phán’, nhưng kỳ lạ chính là, những chữ này thoạt nhìn không giống như cùng một người viết ra.”
Một đám người nhìn thẳng Thẩm Dạ Hi, ánh mắt anh đảo qua, phát hiện Khương Hồ rất chú tâm nghe, nghe xong còn đồng ý gật đầu, vì thế trong lòng liền không hiểu sao mà cảm thấy thỏa mãn – một thời gian trước nếu bảo Thẩm đội trưởng nói mấy lời không hợp phong cách này, quả nhiên là chuyện không thể.
Có người vì lấy lòng người yêu mà dùng hoa làm quà, có người thì cố ý xây dựng bầu không khí lãng mạn, có người chất phác, chỉ biết một lòng một dạ đối tốt với người ta, chiếu cố hết thảy mọi thứ, Thẩm Dạ Hi cảm thấy người trong lòng mình rất đặc biệt, người này không thích lãng mạn hay hoa gì hết, nếu thật sự đưa đến trước mặt cậu thì cậu chắc chắn sẽ ngơ ngác hỏi một câu ‘Hôm nay là ngày gì’, người muốn tiếp cận cậu thì trước tên phải bảo hộ cùng chiếu cố, ngoài phương pháp này ra, muốn đến gần cậu hơn thì chỉ có thể nghiên cứu thứ mà cậu rành nhất.
Về phần này vừa vặn dùng ở trong công việc – đó là trùng hợp, chỉ là ngoài ý muốn.
Thịnh Diêu hỏi: “Vì thế, kết luận của Thẩm đội trưởng là, hung thủ không phải một người, mà là một tổ chức?”