Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 81 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
“Một nhóm người đi qua các tỉnh, tìm kiếm mục tiêu của mình.” Thẩm Dạ Hi cũng đốt một điếu thuốc, yên lặng hút một hơi, tạm dừng một chút mới nói, “Đây là đáp án tôi nghĩ có thể xảy ra nhất.”
“Dạ Hi.” Lúc này người đưa ra ý kiến cũng là Khương Hồ, cậu hạ mắt, cúi đầu nói: “Đối với hung thủ phạm tội liên hoàn mà nói, nguyên nhân có thể là quá trình lớn lên của hắn, gen di truyền hay là nhân tố tâm lý rất phức tạp, hình thành đủ loại lý do cho hành vi hiện tại của hắn, thiếu một nguyên nhân cũng có thể dẫn đến một loại người khác nhau. Mà cho dù là phần tử phạm tội, hay sát nhân biến thái thì trong lòng cũng có một điểm chung, ví dụ như, ham muốn khống chế, khát vọng có được sức mạnh, nhưng sẽ không….”
Cậu dừng lại, như đang chọn từ thích hợp.
“Nhất trí,” Thẩm Dạ Hi hiểu được, nói tiếp, “Ý của em là, bọn họ nhằm vào cảnh sát là điểm chung duy nhất, đúng không?”
“Không phải không có khả năng, chỉ là xác suất rất nhỏ.” Mười ngón tay Khương Hồ giao cùng một chỗ, nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Mà ngoại trừ ân oán cá nhân thì từ trên mấy cái thi thể này, em rất có thể sẽ nhìn ra được nhiều động cơ hơn.”
Người trong phòng đều yên lặng.
Khương Hồ có một tật xấu, chuyện càng khủng bố thì lúc cậu nói, giọng điệu càng mềm nhẹ, ngay từ đầu chỉ cảm thấy an tâm khi nghe, giống như có sức mạnh trấn an, nhưng mọi người đều đã biết tình huống này trong thời gian dài, nghe giọng điệu này của cậu, ngược lại cảm thấy chuyện như khó khăn hẳn lên.
Thời tiết không nóng, không cần mở điều hòa, dù sao một phòng toàn người lớn, khí lạnh cũng khó truyền đến, cửa số cũng không mở, chỉ có cái quạt trần cũ kĩ vang vang trên trần nhà, nhưng lại có một cỗ khí lạnh quỷ dị chẫm rãi len lỏi.
An Di Ninh nhịn không được theo bản năng làm động tác ôm lấy mình.
Thẩm Dạ Hi ho nhẹ một tiếng, trấn an nhìn An Di Ninh, đánh vỡ không khí khiến người ta không thoải mái: “Hiện tại tình huống không rõ, tất cả chỉ là do mọi người cùng đoán, Mạnh đội trưởng, tình huống bên Du Tây như thế nào?”
Mạnh Gia Nghĩa lắc đầu: “Nói thực, cái này cùng chuyện tiểu Lý nói không khác nhau mấy, lúc phát hiện thi thể cũng chỉ có một mình hắn, trùng hợp chính là, ngày đó cũng có hành động đột kích nhỏ, nhận được thông báo nói trong trường dạy múa có hoạt động buôn lậu, tiểu Lô mang người đi dò xét, tôi không đi theo, nghe người phụ trách đêm đó nói, một đám người ở đến mười một giờ, lúc đi hùng hổ nhưng về ủ rủ, kết quả sau ngày hôm đó liền phát hiện thi thể của Lô Vũ Phi, trong cục liền hỗn loạn.
“Không có manh mối?”
“Không có, hiện trường vụ án cũng có điểm giống với Chu Mẫn, cũng là nơi ban ngày có vài người, ban đêm liền có chút vắng vẻ, buổi tối hôm đó đúng lúc có sấm sét, tiếng sấm rất lớn làm cho lòng người đều loạn, hắn cho dù kêu lên cũng bị tiếng sấm lấn át. Sau nửa đêm trời bắt đầu mưa lớn, cho dù có manh mối gì, chắc cũng trôi theo nước mưa rồi.”
“Chỉ sợ…rất có thể.” Phùng Kỷ gật đầu.
“Người này chẳng lẽ còn có khuynh hướng tự ngược sao?” Thẩm Dạ Hi nhíu mày, “Không thể tìm được DNA trùng khớp, chứng tỏ hắn chưa từng phạm án, này thật đúng là có điểm kỳ quái, nói như vậy, người như thế hẳn là đã từng có mấy tội nhỏ.”
“Đại khái là bởi vì người này không phải ở Tĩnh Giang của mấy người?” Tô Quân Tử nói một câu.
Phùng Kỷ gật đầu, “Cũng có thể không bị bắt… tóm lại chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.”
Thẩm Dạ Hi gật đầu, nhìn sắc trời: “Không bằng hôm nay cứ như vậy đi, tất cả mọi người là từ xa đến, không dễ dàng gì, trước cứ nghỉ ngơi, hồi phục tốt thì chúng ta lại mở cuộc họp, Di Ninh, cô lấy vụ án của Trương Tiểu Kiền chia cho mọi người, nơi đó cũng khá hẻo lánh, hôm nay quá muộn, mọi người về nhà suy nghĩ, ngày mai chúng ta đi đến hiện trường vụ án.”
Anh có điểm đau đầu, mấy vị này trên địa bàn của anh, dù thế nào cũng phải an toàn làm việc: “Tôi biết trước khi vụ án kết thúc ai cũng không nỡ ngủ, vẫn là câu nói kia, ăn uống no đủ bảo vệ thân thể của mình, chúng ta muốn làm việc tốt, ngàn vạn lần không cần một mình hành động, gặp chuyện rắc rối không ai nói trước được.”
Mọi người lúc này mới tan, lúc đang định đi, Mạc Thông lúc thảo luận vụ án đã đi ra giờ đột nhiên xuất hiện ở cửa, gọi lại Khương Hồ: “Tiểu Khương, cậu lưu lại một chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Khương Hồ sửng sốt, quay đầu lại nhìn Thẩm Dạ Hi, anh vỗ vai cậu: “Anh đi lấy xe trước, chờ em ở cửa.”
Mọi người tan hết, Khương Hồ mang vẻ mặt bình tĩnh quay đầu, thân thể hơi hơi hướng lên, dựa vào trên bàn, đẩy kính: “Mạc cục, có phải Kha Như Hối có để lại cái gì cho tôi?”
Mạc Thông sửng sốt, lập tức bật cười: “Cậu a… Kha Như Hối đúng là có lưu lại cho cậu một thứ, trong tay người bên đội của Trịnh Tư Tề có một tờ giấy, phỏng chừng Dạ Hi cũng biết. Trên đó chỉ có một câu – Cậu nghiên cứu lòng người, biết lòng người đến tột cùng là cái gì không?”
Những lời này, chỉ cần nghe thì quỷ cũng biết là nói cho ai.
Ánh mắt Khương Hồ hơi rũ xuống, giống như là ngẩn người, lại như nghĩ đến cái gì, sau một lúc lâu, mới cúi đầu ‘Ân’ một tiếng, đứng thẳng lên đi ra ngoài: “Tôi đã biết, cảm ơn.”