Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 84 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Khương Hồ nhìn anh như còn điều gì muốn nói, Thẩm Dạ Hi đột nhiên đưa một ngón tay để trên môi cậu, thấp giọng dặn dò: “Suỵt, việc này chút nữa anh sẽ nói với bọn Thịnh Diêu để họ lén lút đi thăm dò, nhưng ngoại trừ anh ra, em tạm thời đừng nói cho người thứ ba biết.”
Khương Hồ chớp chớp mắt, sau đó gật đầu, biểu tình nghiêm nghị của Thẩm Dạ Hi đột nhiên làm cho cậu cảm thấy được một loại cảm giác đặc biệt, cảm giác được đặt ở trong lòng.
“Em hứa đi.” Thẩm Dạ Hi còn chưa yên tâm.
Khương Hồ lại gật gật đầu. Thẩm Dạ Hi lúc này mới buông cậu ra, nghĩ nghĩ, nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện đồng chí Phùng Kỉ đi giải quyết còn chưa về, lại ôm bả vai Khương Hồ, vươn tay muốn mở thắt lưng của mình. Sắc mặt Khương Hồ liền xanh, xanh rồi lại đỏ, hai mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài: “Anh làm gì?!”
Ban ngày ban mặt mà dám ở cửa cảnh cục đùa giỡn lưa manh?! Thế đạo này còn có thiên lý không?
“Anh tính dùng dây nịt cột em lại, niềm tin của anh đối với em sớm đã phá sản, lời hứa một chút cũng không đáng giá.” Thẩm Dạ Hi hừ lạnh.
Khương Hồ trở mặt xem thường.
Thẩm Dạ Hi thu lại thần sắc không đứng đắn, buông cậu ra, nhẹ nhàng thở dài, nhu nhu tóc cậu: “Em là một đứa nhỏ hư, không biết anh sẽ lo lắng sao?”
Khương Hồ sửng sốt, còn chưa biết phải nói cái gì, chợt nghe Thẩm Dạ Hi tiếp tục nói: “Hai ta ai cũng đừng gạt ai, em cũng biết rồi đi? Ngày đó Mạc cục gọi em lại, chắc cũng là nói việc này đi?”
Khương Hồ trầm mặc một chút, gật đầu.
“Khi nào thì bắt đầu?”
“Ngày anh nhận điện thoại.” Khương Hồ thành thật thừa nhận.
“Mẹ ơi.” Thẩm Dạ Hi mắng một câu, mắng xong tự mình cũng lắc đầu nở nụ cười, “Anh làm sao lại coi trọng em chứ, lấy một người vợ như vậy, tương lại lỡ làm ăn nên, muốn ra ngoài dựng cờ màu đều không được, chưa gì đã bị bắt quả tang rồi.”
An Di Ninh cười lạnh: “Đúng nha, điểm chênh lệch ấy chính là vì anh còn có thể ngồi ở đây cùng mọi người a, mà vị cảnh sát Trương này bị cắt đi nơi đó, cũng là nguyên nhân khiến hắn nằm trong phòng lạnh a.”
Thịnh Diêu sờ mũi, tội nghiệp chớp đôi mắt hoa đào: “Tôi đã hoàn lương.”
Kẻ gây tai họa a kẻ gây tại họa…
Khương Hồ đến gần, thấy danh sách trên tay Thẩm Dạ Hi, phát hiện trên đó toàn là con gái, mặt khác đều đã tạm giam, vì thế vui vẻ: “Thật nhiều cờ màu a.”
Thẩm Dạ Hi để tay xuống dưới bàn, nhéo thắt lưng cậu một cái – tiểu quỷ, dám chọc anh.
Khương Hồ cười lén.
“Ngoại tình là động cơ giết người sao?” Mạnh Gia Nghĩa ngẩng đầu, có điểm không tin hỏi.
Thẩm Dạ Hi gật đầu: “Sợ là chúng ta hiện tại không có động cơ giết người nào khác.”
“Vậy… về giả thuyết nhóm sát thủ liên hoàn trước đó…” Ngụy Dư hỏi.
“Cũng vô pháp bác bỏ.” Thẩm Dạ Hi thanh giọng nói, “Cho nên vì thời gian khẩn cấp, tôi đề nghị mọi người chia làm hai đường – Quân Tử, Di Ninh, chị Dương cùng Mạnh đội trưởng, Ngụy đội trưởng, mấy người theo phương hướng liên hoàn sát thủ thăm dò, bọn tôi theo động cơ cá nhân, mọi người cùng nhau đem tư liệu để hết trên bàn.”
Nói xong, Thẩm Dạ Hi không để cho người ta nói tiếp, quay đầu nói với Thịnh Diêu: “Những người này, cậu lập tức tra, người nào từng chịu qua huấn luyện chữa bệnh chuyên nghiệp. Khương Hồ, em cùng Phùng đội trưởng đem vụ án Trịnh Ngọc Khiết một năm trước lấy ra, hảo hảo nghiên cứu hết – Lý đội trưởng, vất vả anh theo tôi cùng nhau đem tất cả tài liệu quan hệ cá nhân của người bị hại đều sửa sang lại. Chị Dương, chị cùng Ngụy đội trưởng đào móc một chút mối quan hệ của người bị hại trong lúc đó, dù nhỏ cũng không bỏ qua, anh Tô cùng Mạnh đội trưởng xem xét hình dạng chữ máu với thủ pháp lúc trước, không nên bỏ qua một chút liên hệ. Di Ninh, em đem bản đồ đến đây, lấy địa điểm xảy ra vụ án làm trung tâm, tra trong ba năm gần nay có hay không xảy ra vụ án cùng loại xảy ra – chỉ cần có chữ máu đều tính.”
Thẩm Dạ Hi một nơi nói xong, vỗ vỗ tay: “Mọi người nắm chặt thời gian.”
Người nào đó, quả nhiên trời sinh có sinh có tính lãnh đạo…