Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 85 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Thịnh Diêu tra xét một vòng, đưa tay gãi cằm, đứng lên rót nước cho mình: “Đội trưởng, không có ai.”
Thẩm Dạ Hi cùng cảnh sát Lý đang thấp giọng nói chuyện, mới đầu còn chưa phản ứng kịp, sửng sốt một chút: “A? Cái gì không có?”
“Anh bảo tôi tra những người đó nha.” Thịnh Diêu chớp chớp ánh mắt khô khốc, “Tôi đã tra nhiều lần, hồng nhan tri kỉ của vị cảnh sát Trương này cũng không có gì tốt đáng nói, đa số đều là loại không học xong trung học, còn có mấy người không sạch sẽ…”
Một tay cậu đè lại cổ mình, sau đó ngưỡng cổ ra một chút, chợt nghe tiếng xương cốt kêu vài tiếng. Dương Mạn lạnh nhạt nói: “Thịnh công tử, anh lúc làm việc cũng ngồi trước máy tính, không làm việc cũng ngồi chơi game, sớm hay muộn cũng hóa thạch.”
Thịnh Diêu thuận miệng đáp: “Vậy thì sao? Tôi nếu hóa thạch, sẽ có rất nhiều người đẹp thương tâm a, Dương mỹ nhân nhẫn tâm sao?”
Dương Mạn thật vất vả mới thoát ra khỏi đống quan hệ của người chết, thoải mái một chút liền bắt đầu trêu đùa: “Anh là oan gia, từng xem qua mỹ nhân trong thiên hạ, cuối cùng lại có trong tay… một người, tâm thủy tinh của người đẹp trên thế giới đều đã sớm nát, ai, còn muốn hù tôi…”
Người tại đây vốn đã thành thói quen, bất quá mấy người khác lại thật sự cảm thấy… trong thời điểm khẩn trương như vậy, tại một nơi bận rộn như vậy, lại xuất hiện hai cái giọng không phù hợp, có điểm đáng sợ.
Thẩm Dạ Hi cảm thấy cái mặt già của Mạnh Gia Nghĩa đều tái rồi, vì thế ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Dương Mạn, để cô thu liễm một chút, lại hỏi Thịnh Diêu: “Trừ bỏ những người đã từng tra qua, còn những người khác thì sao?”
“Đa số đều là mấy ông bà chủ tiệm nhỏ, học sinh và vân vân…
Nga, lại nói tiếp, phương diện này cư nhiên còn có vị thành niên.”
“Các học sinh có ai chuyên tu chữa bệnh và chăm sóc không?” Thẩm Dạ Hi hỏi.
Thịnh Diêu lắc đầu.
Thẩm Dạ Hi trầm mặc.
“Còn những người khác thì sao?” Khương Hồ đột nhiên buông đồ trong tay, xem mồm vào hỏi.
Khương Hồ bị Dương Mạn đùa giỡn như vậy, thiếu chút nữa quên hết, Phùng Kỷ ở bên cạnh nhắc nhở: “Bác sĩ Khương vừa rồi cảm thấy sự tình rất kỳ lạ?”
“Nga,” Khương Hồ phục hồi lại tinh thần, “Vụ án đó lúc ấy rất nhanh, sau khi tìm được hung thủ, bà ta lại ngoài ý muốn mà chết đi, sau đó không có cơ hội cùng bà trao đổi, nhưng chúng tôi suy đoán, bà ta làm ra vụ án diệt môn này, là do nhân cách thứ hai làm chủ. Mà nhân cách thứ hai của mà, hình thành do phẫn nộ cùng cừu hận và cảm giác thiếu khuyết an toàn.”
“Không đúng sao?” Thẩm Dạ Hi hỏi.
“Chúng ta lúc đó không có cơ hội chứng minh suy đoán này đúng, chỉ do em đoán, làm mẹ của một đứa nhỏ, bà mang theo con mình xem phim thì xảy ra sự kiện giẫm đạp, làm cho đứa nhỏ chết đi, từ tính cách Trịnh Ngọc Khiết liền biết, không nên hận chứ?”
Tô Quân Tử là người đã có con, anh sửng sốt một chút liền phản ứng lại: “Cậu là nói, làm cha mẹ đứa nhỏ, bà phải vì mình không thể chiếu cố con mình tốt mà áy náy mới tốt?”
“Đúng, nhưng mà…” Khương Hồ vừa muốn nói, cửa liền bị đẩy mạnh ra, Thịnh Diêu đi vào, từ trên sắc mặt cậu liền biết là đã phát hiện chuyện gì đó.
“Mọi người, tôi vừa gọi đến phân cục thành Nam, hỏi anh em bên kia.” Thu thần sắc cợt nhả của mình lại, nhanh chóng nói, sắc mặt không tốt, “Thẩm đội trưởng, lúc các anh đến đó, nơi đó có phải có một nữ pháp y họ Tiền, gọi là Tiền Toa?”
“Tiền pháp y? Không phải là người phụ trách khám nghiêm tử thi sao…”
“Đúng, vừa rồi người nọ nói cho tôi biết, trong phân cục có lời đồn, lúc Trương Tiểu Kiền còn sống, hình như có đối với Tiền Toa động tay động chân, thậm chí có lời đồn, Tiền Toa từng báo án nói Trương Tiểu Kiền đụng đến cô, bất quá không biết là do đó chỉ là lời đồn hay là do trong nhà Trương Tiểu Kiền có tiền nên có thể giải quyết được.” Thịnh Diêu nói một hơi, “Đây là người duy nhất tôi có thể tìm được có từng học y, ngoài ra còn là cô gái có liên quan không rõ đến Trương Tiểu Kiền.”
Mọi người ngây ngẩn.
Thẩm Dạ Hi lập tức gọi điện cho cảnh sát Uông: “Uy, tiểu Uông? Tôi là Thẩm Dạ Hi, có chút việc muốn hỏi Tiền pháp y, cô ta có ở đó không?”
Bên kia dừng một lát, hình như đi gọi người, một lát sau nghe Thẩm Dạ Hi nói: “Nga…được, tôi đã biết, cô ta trở về thì nói là tôi có việc tìm, được, cảm ơn.”
Thẩm Dạ Hi tắt máy: “Trước im lặng, Di Ninh gọi điện cho Mạc Thông, giảm bớt việc xung đột với phân cục bên đó, chúng ta trực tiếp qua tìm người.”