Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 91 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Khương Hồ bị tiếng chuông nửa đêm đánh thức.
Rối loạn vài ngày, bắt người, thẩm vấn, xem đi xem lại mấy cái video ghê tởm, nghiên cứu hình thức, cách liên hệ của bọn họ. Cuối cùng đem vụ án kết thúc, hung thủ đều bị bắt giữ, cảnh quan bên ngoài đến trợ giúp cũng đã trở về địa bàn công tác của mình, nhưng vẫn luôn có điểm đáng ngờ, như bóng tối bao trùm làm cho lòng người bất an.
Khương Hồ ngủ không trầm, điện thoại trên đầu giường vừa đổ chuông, cậu liền tỉnh dậy, Thẩm Dạ Hi mặt nhăn mày nhíu, trở mình, vòng tay ôm lấy lưng cậu, như đang làm nũng mà cọ cọ, vùi đầu trong hõm vai cậu, rầu rĩ mà thì thầm: “Ai nha?”
Khương Hồ lười biếng, mắt không mở, đèn không bật, sờ soạng cầm lấy điện thoại: “Uy, alo.”
Đối phương không trả lời, trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở từ bên kia điện thoại truyền đến, Khương Hồ mở to mắt, hơi hơi nhíu mày: “Ai đấy?”
Đối phương cười khẽ một tiếng: “Đánh thức cậu à, thực ngại quá.”
Cơn buồn ngủ của Khương Hồ nháy mắt tan biến: “Kha Như Hối.”
“Đừng như gặp kẻ thù vậy.” Kha Như Hối chậm rãi nói: “Thời gian dài không gặp cậu, sắp vào đông rồi, chú ý thân thể một chút.”
Thẩm Dạ Hi cảm giác được thân thể cậu cứng ngắc, mở to mắt, nghe xong hai câu liền biết là tình huống gì, xoay người mở đèn trên đầu giường, cũng không lên tiếng, chỉ có thể ôm lấy người cậu, như có như không vuốt ve lưng cậu, như là vuốt lông cho động vật nhỏ.
Khương Hồ lúc này mới chậm rãi trầm tĩnh lại: “Ông muốn gì?”
Kha Như Hối có chút kinh ngạc ‘Ân’ một tiếng: “Hơi thở của cậu thay đổi, xem ra vị Thẩm đội trưởng kia chăm sóc cậu không tồi?” Y cười cười, “Bất quá cậu phải cẩn thận, loại đồ vật như người yêu giống như lửa vậy, lúc lạnh có thể sưởi ấm, chính là đôi khi trở nên phi thường, phi thường nguy hiểm.”
Khương Hồ lạnh lùng nói: “Đừng coi như cái gì cũng không hiểu mà giả bộ.”
Kha Như Hối cười cười, như là đối mặt với một đứa nhỏ không lễ phép, trong thanh âm mang theo chút dung túng: “Cũng đã đến lúc này, cậu như thế nào còn không thừa nhận tôi mới là thích hợp? J, tinh thần học tập của cậu rất tốt, nhưng cậu không thể ở trước mặt mọi người mở to mắt làm bộ không phát hiện.”
“Ông là thích hợp?” Âm thanh Khương Hồ hơi cao, cậu nhất thời không phản ứng được, ‘phù hợp’ của Kha Như Hối này là ám chỉ cái gì.
Thẩm Dạ Hi sửng sốt: “Này…này không phải…”
Ngay tại cửa cục, một thi thể to lớn khỏa thân ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường,một con dao đâm xuyên qua bụng làm cho da thịt đều lộ ra, bên trong toàn mỡ, đầu ôm trong ngực mình, phía sau là chữ bằng máu đang chảy xuống – Thẩm phán.
Người chết là cục trưởng thành nam, Vệ Ứng Hiền.
“Hắn không phải đã bị bắt sao?” Thẩm Dạ Hi lên tiếng hỏi.
“Lấy quan hệ với bên trên, tuy rằng không cam đoan, nhưng sẽ lấy danh nghĩa ‘chứng cớ không đủ’ để tạm thời thả ra.” Mạc Thông xoa mặt, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, “Hôm qua mới đi ra, hôm nay liền…”
“Mạc cục, Thẩm đội trưởng, trong tay thi thể có gì đó.” Pháp y kêu lên một tiếng, dùng nhíp gắp ra một tờ giấy, cẩn thận đặt trong túi vật chứng, đem đến cho mọi người.
Trên đó rất đơn giản, chỉ có một hàng chữ – chờ cậu 24 giờ.
Những người khác trong đội lúc này cũng chạy đến, Thịnh Diêu chưa kịp ăn xong bánh bao đang gặm trong miệng, vừa nhìn thấy cảnh này đã yên lặng đem bánh bao quăng vào thùng rác, xanh mặt hỏi: “Hai mươi bốn giờ làm gì?”
“Hai mươi bốn giờ bắt được y.” Khương Hồ ngắn gọn nói.
“Có thể là bẫy hay không?” Dương Mạn nhìn chằm chằm hỏi, sau đó thấy mọi người nhìn về phía mình, lập tức phi thường tự giác bổ sung, “Được rồi, tôi biết đây là vô nghĩa.”
“Y tạo bẫy nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ nhảy xuống.” Khương Hồ nói, “Cho nên, vì làm chúng ta rơi vào bẫy, y phải không ngừng tạo áp lực cho chúng ta, nhiễu loạn nhận thức cùng năng lực tự hỏi của chúng ta.”
“Áp lực gì?” An Di Ninh hỏi.
Khương Hồ đem ánh mắt chuyển qua thi thể ở góc tường, mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, hiểu được.