Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 92 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


“Thời gian Vệ Ứng Hiền tử vong đại khái là ba giờ rạng sáng hôm nay.” An Di Ninh đem báo cáo khám nghiệm tử thi đặt trên bàn của Thẩm Dạ Hi, “Người này sau khi thả ra vẫn ở trong khách sạn, người của chúng ta đã qua đó, trong khách sạn có vết máu, đấy có thể là hiện trường vụ án thứ nhất.”



Thẩm Dạ Hi nói: “Nói mọi người điều tra điện thoại trong phòng Vệ Ứng Hiền ở, đêm qua có gọi đến nhà chúng tôi không.”



An Di Ninh sửng sốt: “Anh nói cái gì?”



“Nửa đêm hôm qua, người hiềm nghi có gọi điện, tôi đã bắt máy.” Khương Hồ nói tiếp, “Người này cô cũng gặp qua.”



“Kha Như Hối?” An Di Ninh thốt ra, nhịn không được rùng mình, “Khốn kiếp, đó là lão biến thái!”



“Thật ra,” Dương Mạn xoa cằm mình, “Lão già Vệ Ứng Hiền này, chết cũng đáng, sau lưng thật vững chắc, như vậy mà cũng được thả…”



Thẩm Dạ Hi ‘ba’ một tiếng, đem ly đặt ở trên bàn, phát ra một tiếng lớn, vừa lúc cắt ngang lời Dương Mạn, mọi người nhìn anh, Thẩm Dạ Hi nâng cằm, đổi sắc mặt: “Dương Mạn, hắn làm chuyện gì xấu cũng có luật pháp chờ hắn, Kha Như Hối không có tư cách viết chữ ‘Thẩm phán’, hắn cũng không phải là phán quan gì, chính là giết người phạm pháp.”



Khương Hồ định nói, chỉ là lời của mình đã bị giành trước.



Thẩm Dạ Hi quay đầu hỏi cậu: “Nói thật, về người này, em hiểu bao nhiêu?”



“Rất nhiều.” Khương Hồ nghĩ, thanh âm nho nhỏ dừng một chút, “Em cảm thấy trong suốt những năm qua, đối tượng nghiên cứu của em chỉ có một người này.”



Lời cậu nói là thật, Thẩm Dạ Hi biết, trong lời nói là đang rất khó chịu, Thịnh Diêu thấy bộ dáng Thẩm Dạ Hi thật chua, vì thế ho nhẹ một tiếng tiếp tục chủ đề: “Vậy theo cậu nói, người này vốn là một đại nhân vật, như thế nào liền trở nên biến thái?”



“Kha Như Hối…y là một người có chỉ số thông minh cực cao, trời sinh có năng lực nhìn rõ mọi việc, nói là thiên tài cũng không quá chút nào.” Khương Hồ dừng một chút, “Nhưng mà từ trên người y, tôi không thấy bất kì tình cảm nào mà một người bình thường nên có – trừ bỏ tự kỷ cùng phẫn nộ. Lúc y còn nhỏ lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, cũng là động lực để y tiến vào lĩnh vực tâm lý học, trong lĩnh vực này, y bình tĩnh, cường đại, người khác đều kém y. Y cảm thấy chính mình so với bất cứ ai cũng cao hơn, so với bất cứ ai cũng giỏi gianng hơn.”



“Nếu y hiểu được đủ loại nguyên nhân dẫn đến việc phạm tội, vì sao lại đi giết người?” Tô Quân Tử hỏi.



“Y không có khả năng thông cảm, cũng không có bi thương, vô luận làm gì, thương tổn ai, cũng không có cảm giác áy náy, phản xã hội, vặn vẹo, xem ra, vô luận làm cái gì, chỉ cần y nguyện ý, thì đều có thể.” Khương Hồ nói, “Y đôi khi lại giống như một cái máy.”



“Y biết bởi vì nguyên nhân gì mà giết người, nhưng cũng cho rằng giết người là không đúng?” Thẩm Dạ Hi mang theo chút lo lắng nói tiếp, “Ban đầu vì nghiên cứu mà bắt chước giết người, sau lại càng không thể quay lại?”
Thịnh Diêu rất cẩn thận, huống hồ Khương hồ cũng có nhắc nhở qua, lùi lại hai bước, xa xa thấy hai vị cảnh sát kia đang cởi dây trói cho Tống Hiểu Phong, tháo giấy niêm phong xuống, lúc này mới khẽ mỉm cười gật đầu: “Thế nào, không có việc gì đi?”



Tống Hiểu Phong nhìn chằm chằm cậu, Thịnh Diêu sợ người này vừa mở miệng liền gọi “Cảnh”, trên mặt bình tĩnh, trong lòng nghĩ Khương Hồ không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng liền xui – như thế nào cái tốt không linh cái xấu lại linh nhứ, muốn hận xã hội cũng không được.



Tống Hiểu Phong nhìn cậu một hồi, mới khàn giọng nói: “Anh là…Anh là cảnh sát, tôi nghe bọn họ gọi anh là Thịnh Diêu…”



Thịnh Diêu thở ra – may mắn, không nói bậy bạ, người này tuy rằng bị bệnh nhưng hiện tại có điểm tốt hơn, vì thế mới đến gần hắn hơn: “Người trói anh, là một người khoảng bốn mươi tuổi, tóc có điểm muối tiêu, thoạt nhìn là một người đàn ông nhã nhặn mà bại hoại?”



Tống Hiểu Phong nghĩ nghĩ, gật đầu, hai cảnh sát đỡ hắn đứng lên, Thịnh Diêu chú ý thấy chân Tống Hiểu Phong có điểm mềm: “Anh không thoải mái sao? Hay là bị thương?”



“Có chút chóng mặt.” Tống Hiểu Phong nói, trên mặt hắn còn có bụi, nhìn rất tội nghiệp: “Người kia chích cho tôi một cái…”



“Nhịn một chút, xe cứu thương lập tức tới ngay.” Thịnh Diêu nói vào bộ đàm, “Thẩm đội trưởng, tôi tìm được người rồi, ở đằng sau khu nhà có một khu hoang phế, gọi nhân viên chăm sóc và điều trị đến đây.”



Cậu quay đầu lại hỏi Tống Hiểu Phong: “Người đàn ông kia đâu?”



Tống Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn, đưa tay chỉ về một hướng: “Bên kia đi…”



Thịnh Diêu gật đầu, báo cho người đi tìm Kha Như Hối: “Hướng Tây Bắc, đuổi theo.”



Chữ ‘đuổi theo’ còn chưa nói xong liền thấy Tống Hiểu Phong mềm nhũn, cả người ngã về trước, lúc nãy vì chỉ hướng đi cho Thịnh Diêu mà một tay rút ra khỏi tay cảnh sát, lúc này đột nhiên ngã về trước, người bên cạnh không thể đỡ hắn, Thịnh Diêu theo bản năng vươn tay ra ngăn lại, Tống Hiểu Phong liền nhào vào ngực hắn.



Bị một người đàn ông để sức nặng toàn thân lên người, Thịnh Diêu phải lùi ba bốn bước mới đỡ được: “Tôi nói, anh không…”



Tống Hiểu Phong ngẩng đầu lên, cười với cậu, nụ người kia làm da đầu người ta run rẩy.



Cảnh sát bị Tống Hiểu Phong bỏ ra thấy có một ánh sáng lóa lên, sợ hãi la lên: “Anh Thịnh!”