Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 93 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Người này hắn vô cùng nhớ thương, thậm chí yêu sâu đậm, cuối cùng lại phản bội hắn.
Tại cái nơi tràn ngập áp lực, điên cuồng và bệnh tật, phối hợp điều trị cũng tốt, an phận thủ thường cũng tốt, đều là vì giờ khắc này, trong lòng Tống Hiểu Phong tràn ngập vui sướng cùng đau thương. Nếu người vĩnh viễn không chịu thừa nhận, vậy làm hắn biến mất trong này đi……….
Nhưng mà dao đi được một nửa, hắn lại phát hiện, không thể tiếp tục đâm tới.
Thân thể Thịnh Diêu xoay chuyển kỳ lạ, con dao sắc bén vừa vặn đi qua dưới nách cậu, bị cậu dùng cánh tay kẹp lấy, tay kia chế trụ cổ tay Tống Hiểu Phong, dùng sức xoay tay. Tống Hiểu Phong bị bắt lấy, sắc mặt trắng bệnh nhìn Thịnh Diêu, một tiếng vang lên, Thịnh Diêu lưu loát đem tay hắn vặn ra sau, lấy tay cố định, đá con dao sang hướng khác sau đó nói với mấy anh em bên cạnh đang há mồm: “Thu lại, là vật chứng, kiểm tra xem trên người hắn còn gì không.”
“Thịnh….Anh Thịnh uy vũ…”
Thịnh Diêu cười cười, xoay cổ tay mình, kéo Tống Hiểu Phong: “Tôi hôm nay từ trên người anh học được một loạt thành ngữ, như là chó không thể thay đổi, hay là lấy oán trả ơn, cái gì gọi là nông phu khen rắn trở về có thể cho bác sĩ Khương mấy cái ví dụ.”
Hốc mắt Tống Hiểu Phong tràn đầy tơ máu.
Thịnh Diêu thở dài: “Anh là một người đàn ông, Kha Như Hối có thể làm anh hôn mê, y không có thần thông đến mức có thể đưa anh ra ngoài dưới con mắt của một đám người trong bệnh viện, lại còn không bị ai phát hiện? Nói dối không biết ngại…”
Tống Hiểu Phong cúi đầu cười, lúc nãy bị Thịnh Diêu đè trên mặt đất, dùng lực rất lớn, tay cũng đánh vào cằm hắn, máu mũi chạy xuống khóe miệng, mặt hắn có vẻ dữ tợn.
“Anh Thịnh, người này là có bệnh đi…” Đem con dao nâng lên nhếch miệng nói.
“Vô nghĩa, không có bệnh sao lại ở đây?” Thịnh Diêu hừ nhẹ một tiếng, “Mang đi!”
Con bà nó, tâm cảnh sát Thịnh hò hét, lúc đầu còn đối với người này áy náy, giờ thanh tỉnh rồi
Tống Hiểu Phong mặt xám xịt bị người ta kéo đi, Chung Tịch vẻ mặt thất bại nhìn hắn, Khương Hồ nghĩ nghĩ, chỉ vào Thịnh Diêu hỏi: “Anh ta là ai?”
Tống Hiểu Phong cười lạnh: “Kỉ Cảnh, anh cho dù hóa thành tro, cũng là của tôi.”
Thịnh Diêu mở to hai mắt: “Anh vừa rồi còn biết tôi họ Thịnh mà!”
Tống Hiểu Phong cúi đầu nhổ ra một họng máu: “Anh dùng thân phận khác để trốn trong đám người, không ai nhận ra anh, nhưng anh không thể gạt được tôi…Kỉ Cảnh, anh cho dù hóa thành tro, cho dù mang họ heo hay họ chó, tôi đều có thể tìm được anh!”
Đây là âm hồn không tan trong truyền thuyết sao? Thịnh Diêu vẻ mặt cầu xin, trong lòng rất căm giận – anh hai, anh xem trọng tôi à, tôi thay đổi được không?
Chung Tịch thở dài, Thẩm Dạ Hi bất đắc dĩ nhìn cô: “Bác sĩ Chung, nhìn hắn ‘lúc tốt lúc xấu’, cũng cảm thấy hơi phiền nha.”
Sau đó Tống Hiểu Phong chuyển sang nhìn Khương Hồ, quan sát một hồi, cúi đầu hừ một tiếng: “Kẻ lừa đảo.”
Khương Hồ thở dài, liếc mắt nhìn Thịnh Diêu, lại nhìn Tống Hiểu Phong, trong ánh mắt mang theo chút đau thương, ánh mắt đó giống như bản chất nó vốn là như vậy, ánh mắt đảo xung quanh, người bị cậu bắt đến như bị cái gì đó cuốn hút, không khí xung quanh đều thay đổi.
Tống Hiểu Phong cũng có chút nghi hoặc nhìn cậu.
Thịnh Diêu trở mặt xem thường – không phải chứ, lại nữa?
Sau một lúc lâu, Khương Hồ mới cúi đầu nói: “Bác sĩ Chung, có chỗ để nói chuyện không?”
“Cái gì?” Thẩm Dạ Hi cúi người.
“Con của tôi…con của tôi…cứu nó, cứu nó…”
“Con của cô ở đâu?”
“Ở…trong nhà gỗ đằng sau kia.” Cô gái khó khăn lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên ẩn ý không rõ.
“Cô yên tâm.” Thẩm Dạ Hi khẽ cắn môi, mở tay cô ra, cô gái được nâng đi, Thẩm Dạ Hi rống lên một tiếng: “Mau, mấy anh em, theo tôi qua đó.”
“Đợi đã.” Khương Hồ cắt ngang anh, nhìn Kha Như Hối: “Sau khi ông giết người, sẽ viết ở trên tường hai chữ ‘Thẩm phán’, cô ta chỉ là một người bình thường, ông phán tội cô ta cái gì?”
Kha Như Hối lắc đầu: “Mỗi người đều có tội.”
Đầu óc Khương Hồ nhanh chóng vận chuyển, nhanh đến nỗi muốn chóng mặt, Thẩm Dạ Hi có chút sốt ruột: “Mặc kệ nói như thế nào, anh dẫn người cứu đứa nhỏ, em…”
“Nhà gỗ có vấn đề.” Ánh mắt thâm trầm của Khương Hồ nhìn Kha Như Hối, ý cười trên mặt người nọ càng rõ ràng.
“Lúc nãy không phải cô ta nói đứa nhỏ ở đó sao?” Thẩm Dạ Hi hỏi.
“Đúng vậy, đến chậm, đứa nhỏ kia sẽ chết.” Kha Như Hối cười khẽ.
“Ông câm miệng!” Khương Hồ khó có được khuôn mặt ngưng trọng.
“Khương Hồ, mạng người quan trọng.” Thẩm Dạ Hi nóng nảy.
“Em đi với anh.” Khương Hồ nói.
“Cậu ở cùng anh ta, người nọ nhất định phải chết.” Kha Như Hối nhẹ nhàng nói.
Thẩm Dạ Hi đè lại Khương Hồ: “Em chờ ở đây, anh đi, đừng nhiều lời, anh là đội trưởng, nghe lời.”
Khương Hồ giữ chặt tay Thẩm Dạ Hi, ánh mắt nhìn chằm chằm Kha Như Hối, nhanh chóng nói: “Mỗi người đều có tội là lời của ông nói – nhưng ông là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ lại cực đoan tự kỷ, chọn trúng cô ta nhất định có nguyên nhân đặc biệt, nếu không phải bởi vì chuyện trong quá khứ thì chính là ‘mời người phạm tội’.”
Kha Như Hối thản nhiên nhìn cậu.
“Cho nên lời của cô ta không nhất định là thật?” Dương Mạn hỏi.
“Biểu tình của cô ta trong tình huống đó, tuyệt đối là thật, tôi tin tưởng cô ta.” Thẩm Dạ Hi không cần (phải) nghĩ nhiều liền nói.
“Cái phòng phía sau có thể thật sự có đứa nhỏ, nhưng mà làm cho cô ta tin tưởng đứa nhỏ đang ở trong tình trạng nguy hiểm có hàng ngàn phương pháp, Kha Như Hối ông vẫn muốn chứng minh lý luận chính nghĩa là vô dụng và ai cũng có tội với tôi, như là trong cảnh sát có sát thủ tàn nhẫn, hay sau khi Tống Hiểu Phong được người ta cứu thì phản ứng đầu tiên là vồ vào Thịnh Diêu.” Khương Hồ dừng một chút, buông tay Thẩm Dạ Hi, quay đầu nhìn anh, “Anh có thể đi nhưng phải nhớ kỹ là không được tin bất cứ ai, cho dù cứu người là nghĩa vụ của anh, hay là người bị hại.”
Thẩm Dạ Hi không nói hai lời, xoay người dẫn đồng đội xoay ra ngoài.