Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 94 : Đại kết cục
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Thẩm Dạ Hi mang theo bộ đàm, Khương Hồ biết lời ở đây anh đều nghe thấy.
Đây là địa bàn của Kha Như Hối, ai cũng không biết nhà gỗ phía sau trong vòng 100 mét kia có cái gì, có lẽ là thi thể đứa nhỏ, có lẽ là một đám hung ác giống Lý Cảnh Vinh, tự cho mình là chính nghĩa, có lẽ là một quả bom sắp nổ, hay là a xít, độc các loại…ở trên phương diện độc ác, sức tưởng tượng của con người chưa từng có giới hạn.
Khương Hồ biết, bản thân mình cho đến bây giờ đều thiếu một loại dũng khí giống người đàn ông này, loại chuyện chính nghĩa cuối cùng sẽ thắng tà ác chỉ có trong truyện thiếu nhi. Cậu hiểu được, cái gọi là ‘Chính nghĩa’ và ‘Thiện lương’, rất nhiều thời điểm chỉ là do con người tự an ủi mình, muốn một cái happy ending, dựa vào điều đó là không được.
Kha Như Hối nói: “Cậu sợ.”
Ánh mắt Khương Hồ lạnh lùng nhìn qua. Ngay cả Dương Mạn cũng chưa gặp biểu tình này của cậu, bình thường đều không nói lớn tiếng hay khinh người, bộ dáng luôn lạnh lùng, nhưng lúc này lại mang theo vài phần hung ác và nham hiểm.
Kha Như Hối thở dài, nói với Dương Mạn: “Cô nhìn đi, biểu tình này mới là J, cậu ta như thế nào có thể là người yếu đuối bình thản?”
“Ông lúc nãy có nói, nếu tôi cùng Dạ Di qua đó, đứa nhỏ kia nhất định chết, tôi dự đoán có mấy khả năng.” Khương Hồ ôm hai tay trước ngực, áp chế sát ý mãnh liệt trong lòng, thần sắc lạnh băng, “Có thể đứa nhỏ kia đã chết, mặc kệ là ai qua, nó đều chết.”
“Tôi chưa nói, cậu không đi người sẽ không chết.” Kha Như Hối bị Dương Mạn đè ép trên tường, cô trước nay là người không biết nặng nhẹ, khí lực trên tay không nhỏ, nửa khuôn mặt của y đều thay đổi hình dạng, dính đầy bụi bẩn, miễn cưỡng quay đầu nói với Khương Hồ, bộ dáng bình tĩnh vô cùng
Vẫn nói Thượng Đế khi muốn hủy diệt một người, trước đó luôn làm cho hắn điên cuồng, Dương Mạn gặp qua rất nhiều kẻ điên, hoặc là bệnh tâm thần, hoặc là không thể nói lý, lại chưa từng gặp qua một người bình tĩnh như vậy, vật cực tất phản (Chi: có thể hiểu là chuyện đến một mức độ nào đó sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, lấy từ hình tượng của Thái cực, cực âm chuyển dương, cực dương chuyển âm), không biết có phải do điên quá rôi nên mới thấy an tâm như vậy hay không.
“Nhưng tôi nghĩ loại suy đoán này không thể thành lập, ông đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng chỉ để cho chúng tôi thi thể của một đứa nhỏ, điều này không phù hợp với phong cách của ông.”
“Nói không chừng tôi làm là vì để cho cô gái kia ôm thêm hi vọng rồi lại bị đả kích?
Điện thoại Khương Hồ vang lên, cậu bắt máy, thuận tiện đem tai nghe bộ đàm đặt ở gần điện thoại, để Thẩm Dạ Hi cũng nghe được, người gọi đến là An Di Ninh, sau khi Tống Hiểu Phong giao ra địa chỉ, cậu liền gọi qua cho An Di Ninh kiểm tra hộ gia đình này, bên kia điện thoại An Di Ninh dùng tốc độ cực nhanh mà nói ra thân phận chủ nhà – là một quả phụ, chồng là một cảnh sát, trong một lần hành động mà hi sinh, trong nhà mở một khách sạn nhỏ, một mình nuôi đứa nhỏ, xung quanh không có người thân nào khác.
“Ông sẽ không.” Khương Hồ sau khi nghe điện thoại xong liền trầm mặc, “Cô gái này là người bị hại điển hình, nhưng tuyệt đối không phải là mục tiêu cuối cùng của ông. Theo lý luận phạm tội thăng cấp, ông hiện tại đang tìm hẳng là một đối thủ cao cấp.”
“Như là cậu.” Kha Như Hối nói tiếp.
Khương Hồ ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi, vươn tay lấy kính mắt, hơi cúi đầu, tóc trên trán rơi xuống, ánh sáng từ mắt kính chợt lóe qua. Dương Mạn thấy Khương Hồ bí hiểm như vậy, thoạt nhìn lạnh lẽo, chỉ có Khương Hồ rõ ràng, động tác cậu theo bản năng lấy kính chỉ vì không để ngón tay mình phát run.
“Đã thấy nhà gỗ.” Trong bộ đàm Thẩm Dạ Hi chỉ nói ngắn gọn một câu, tim Khương Hồ thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi: “Hoàn cảnh bên ngoài thế nào, có thể thấy người bên trong không?”
“Bên ngoài thoạt nhìn không có gì, cửa sổ đóng chặt, bên trong có màn che, nhìn không rõ tình huống bên trong.” Thẩm Dạ Hi dừng một chút, anh cũng rất cẩn thận, tín hiệu bộ đàm không rốt, bên trong phát ra âm thanh rè rè không ngừng, giọng Thẩm Dạ Hi còn miễn cưỡng có thể nghe thấy, “Tôi gọi người qua đó dò xét thử, đừng khẩn trương.”
Khương Hồ nhất thời không nói gì, cậu tự tin có thể che giấu ngữ khí và biểu tình, lại không nghĩ rằng chỉ vài câu lại khiến Thẩm Dạ Hi nghe ra cậu đang khẩn trương. Vừa nâng mắt, Kha Như Hối như cười như không đánh giá cậu.
“Có thể ngoại trừ đứa nhỏ bên trong còn có đồng đảng của ông.” Dương Mạn đưa ra một khả năng, “Có thể quyết định sống chết của đứa nhỏ, còn có thể phân biệt là ai đến.”
“Đồng đảng…của tôi.” Kha Như Hối như có như không cắn răng nói hai chữ này, cười cười, “Tiểu thư, đồng đảng của tôi đã bị các người bắt đi sạch sẽ.”
“Ai biết ông còn nuôi mấy con chuột nào không?!” Dương Mạn lại đè Kha Như Hối lên tường.
Khương Hồ nheo mắt: “Dương Mạn, chị từng nghe qua kì thị giá cả cấp hai chưa?”
“Cấp hai cái gì cơ?” Dương Mạn không nghe rõ ràng.
“Thẩm đội…đội trưởng, chúng tôi nghĩ anh…nghĩ anh…”
“Nghĩ tôi làm sao?” Thẩm Dạ Hi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười: “Bị tiếng nổ dọa đi?”
“Tôi thao, anh còn cười hả?! Còn cười lão nương…lão nương bóp chết anh…” Lớp trang điểm của Dương Mạn cũng muốn trôi, “Nhưng lão biến thái nói anh theo cửa sổ vào nhất định chết, y nói…”
“Không vào bằng cửa sổ.” Thẩm Dạ Hi nói, “Lại không có công cụ, còn phải tìm, mặt đứa nhỏ kia đều tím, tôi nghĩ còn chờ nữa chắc nó đi gặp cụ Mác luôn, cửa có một bóng đèn, không mở vẫn tự sáng, nếu mẹ đứa nhỏ biết nó ở trong nhà gỗ, khẳng định là Kha Như Hối làm trò ép buộc cô ta, nếu thật sự nguy hiểm, cô ta không thể không nói. Hơn nữa, đứa nhỏ cách cửa gần như vậy, thật sự là bom hay gì, tôi cũng không thể nào không cho nổ trước lại đem nó ra, dù sao lỗ mãng chút, cũng tốt hơn việc trơ mắt nhìn nó chết do ngạt thở…”
Thẩm Dạ Hi nói một hồi xuống giọng, đột nhiên cảm thấy cái gì, nhìn Khương Hồ cười đến vô cùng dâm đãng: “Vậy…nước mắt của em, là bởi vì anh…”
Khương Hồ cuối cùng cũng từ trong bị thương lại mừng rỡ phục hồi tinh thần, thấy Thẩm Dạ Hi cười nhăn răng, thiếu chút nữa hít thở không thông, đẩy anh ra, lúc này mới phát hiện chân mình không còn sức.
Thẩm Dạ Hi vô liêm sỉ: “Hắc hắc, anh cũng rất ngượng ngùng.”
Quần chúng vây xem đều trợn mắt há mồm rồi tự giác đi làm chuyện nên làm.
Dương Mạn chưa từ bỏ: “Vậy tiếng nổ đó là sao?!”
“Chuyện đó tôi cũng không biết sao lại như thế.” Thẩm Dạ Hi nhăn mặt nhíu mày, “Sau khi đá văng cửa cũng không xảy ra chuyện gì, tôi liền ôm đứa nhỏ ra, sau đó nó…ân, là nó!”
Chỉ vào một người thanh niên cũng mặt mày xám tro đang bị khiêng trên một cái cáng, Thẩm Dạ hi vô cùng giận: “Không biết sao, đi đường không nhìn dưới chân, để cho nó đi đằng sau lại không biết ở cửa đạp trúng cái gì, may mắn tiểu tử này cho dù có ngốc phản ứng cũng không tệ, chỉ bị thương ở một vùng da sau lưng, bằng không ít nhất cũng mất tay hoặc chân.”
Khương Hồ một chữ cũng không thèm nghe, không nói một lời, xoay người bước đi.
“Ai!” Thẩm Dạ Hi nhanh chóng đuổi theo, “Thooii được rồi, không phải khóc vì anh sao, cũng không phải cắt thịt, nhìn mặt em chua thế kia…”
Không để ý tới là chua sao.
“Anh nói này Khương Hồ, đại lão gia, mạnh mẽ lắm nha…”
Vẫn không thèm để ý.
“Anh hai…anh Khương…Khương bảo bối? Vợ nhỏ? Từ từ nha, anh là người bệnh…”
Khóe mắt Khương Hồ còn ướt thoáng nhìn qua Kha Như Hối bị bắt lên xe cảnh sát, nhưng không sao, chỉ cần người kia không bao giờ rời đi, tay chân luôn cùng một chỗ, nhắc nhở chính mình, thế giới này có mưa có gió có nóng có lạnh, cũng là hy vọng cùng chờ mong.”
Một tháng sau, Kha Như Hối bị xử bắn.
Một ác ma đã chết, thiên thiên vạn vạn ác ma khác lại còn ẩn dấu trong đám người, tùy lúc thức tỉnh trong lòng người.
Lòng người là một cái động đen, không ai có thể nói bên trong tột cùng đang ẩn giấu cái gì, dưới trời trong trăng sáng có lẽ chính là sóng ngầm bắt đầu khởi động, từ trong mỗi ác niệm hấp thu lực lượng, dần dần thành hình, phá lồng mà ra, nơi ánh mặt trời không thể chiếu đến chính là dơ bẩn tột cùng.
Nhưng mà, chúng ta dù sao cũng sinh sống dưới ánh mặt trời.TOÀN VĂN HOÀN