Phong Đao
Chương 133 : Không phụ
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Cây đao kia ngang bên gáy, chỉ cần nhẹ nhàng quệt một cái là có thể cắt vào da thịt. Diệp Phù Sinh không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì y biết lúc này đây Doanh Tụ là chân chính dâng lên sát ý.
Bàn tay Doanh Tụ nắm đao có chút run rẩy. Người luyện võ đến cấp độ như nàng, giơ tay nhấc chân đều nhẹ nhàng mà ổn trọng, lúc này ngay cả đao phong cũng khẽ run, có thể thấy là nàng cực kỳ giận dữ.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện. Doanh Tụ, đem ‘Cô Loan’ thu hồi lại đi.” Diệp Phù Sinh nhẹ giọng nói, ngón tay hờ hững đẩy ra đao phong, trên ngón tay liền xuất hiện một đường đỏ nhạt.
Doanh Tụ gắt gao theo dõi y, cổ tay xoay chuyển, đoản đao lại thu hồi vào trong tay áo. Nàng khoanh nhẹ cánh tay, sóng vai đi ở bên cạnh Diệp Phù Sinh, thoáng nhìn qua tựa như một đôi bích nhân đồng hành trong mưa. Đáng tiếc một người trong mắt mang sát ý, một người ý cười thâm thúy, mặc dù thân tại gang tấc, hai tâm lại cách thiên nhai.
Minh Chúc đổ phường tìm tới Bách Quỷ môn, chuyện này ngay từ đầu Diệp Phù Sinh đã cảm thấy kỳ quái.
Ám Vũ mặc dù là thế lực giang hồ, lại không giống với những môn phái giang hồ khác. Bọn họ cùng chính tà hai phe đều không có ân oán gút mắc gì. Nếu không có xung đột ảnh hưởng tiêu cực đến lợi ích, bọn họ quyết sẽ không mạo hiểm bại lộ hành tung, từ trong tay Táng Hồn cung đoạt lại mạng Tôn Mẫn Phong.
Còn phần tin tức về động tĩnh dòng chảy ngầm trong Già Lam thành kia, nếu không có thời gian lưu ý quan sát lâu dài, ngàn vạn lần cũng không làm được cẩn thận như thế. Thêm nữa, thân là chủ tử của Minh Chúc đổ phường, Doanh Tụ sao lại bỏ phóng hai thành lớn là Trung Đô, Đông Lăng không quản, cố tình tọa trấn ở Già Lam thành vừa rối loạn vừa xa xôi này, nghĩ như thế nào cũng đều có vấn đề.
Doanh Tụ chính là chủ tử của Minh Chúc đổ phường, nhưng bàn tay nắm giữ Ám Vũ vẫn là Giang Mộ Tuyết. Việc nàng thực hiện không nghi ngờ gì chính là theo sai sử của Giang Mộ Tuyết. Mà từ Già Lam thành đến nơi Giang Mộ Tuyết đang ở xa ngàn dặm. Tính thời gian, phải là trước cả thời điểm nàng gặp Diệp Phù Sinh đã hạ quyết định này, vậy mà sau khi gặp mặt lại không tiết lộ nửa điểm phong thanh với y.
Diệp Phù Sinh suy nghĩ trước sau, đáng tiếc manh mối quá ít. Y không biết Ám Vũ lần này che giấu cái gì, lại muốn từ trên người Bách Quỷ môn mưu đồ cái gì, liền dứt khoát ngụy trang thành Sở Tích Vi đi phó ước.
Doanh Tụ là một nữ nhân cực kỳ cẩn trọng, lúc nhìn thấy y cũng nhiều lần thăm dò. Nếu không phải Diệp Phù Sinh đối nàng cùng Sở Tích Vi đều hiểu biết quá tường tận, đổi thành người khác chỉ sợ sớm đã bại lộ tung tích. Nhưng mà cho dù ngụy trang tốt đến đâu chung quy cũng có sơ hở. Đang lúc Diệp Phù Sinh khó khăn, Doanh Tụ lại bỏ qua việc này, bắt đầu nói đến hợp tác.
Ngọc bội kia chứng thực Sở Uyên lòng muông dạ thú; kim bài nọ vạch trần ý đồ xâm lấn của Tây Nam dị tộc. Nhưng mà khiến cho Diệp Phù Sinh kinh tâm, là khối ngọc bội thứ hai giấu trong tay áo Doanh Tụ khi nói chuyện với y.
Hai tay vừa chạm vào lập tức thu lại, tránh để Tôn Mẫn Phong nhìn đến. Tay phải Diệp Phù Sinh long trong tay áo có thêm một khối ngọc bội, ngón tay thon dài vừa sờ lên, y liền biết đây rốt cuộc là cái gì.
Tiên đế càng già càng kiêng kị đám con trai của mình, lại đối với tôn nhi phá lệ coi trọng, đặc biệt là hoàng trưởng tôn Sở Tuần cùng tiểu hoàng tôn Sở Nghiêu khi đó xem như thịt trong tim, ngọc trong tay hắn.
Hắn tự mình đi thiên tử khố phòng (*) chọn hai khối ngọc này, để thợ thủ công trong cung tinh tế mài giũa, một khối khắc rồng, một khối khắc kỳ lân, lại thêm tên của hai hoàng tôn lên trên, lần lượt vào sinh nhật bọn họ mang ra ban thưởng.
Diệp Phù Sinh gật gật đầu: “Ngươi hoài nghi Tây Nam dị tộc có thể xâm nhập đến đây, là có bàn tay của những người này?”
“Thông đồng làm bậy cũng thế, ngồi xem không quản cũng thế, chúng ta cũng không thể bỏ qua bất luận lợi thế gì có thể dùng.” Doanh Tụ liếm nhẹ môi “Nếu bọn họ không có lòng mưu nghịch, chỉ là đối với triều đình bất mãn, như vậy việc thả ra ‘Sở Nghiêu’ nhúng tay vào thủ thành, liên hợp những người này sẽ là một sức mạnh cực lớn cùng chống lại ngoại địch; Nếu bọn họ có mưu đồ gây rối, điều này cũng có thể là cơ hội cho chúng ta ứng biến.”
“Nhưng cho dù là khả năng nào, đợi việc nơi đây xong, ‘Sở Nghiêu’ đều nhất định phải biến mất.” Diệp Phù Sinh chỉ ra lời nàng chưa nói hết “Tính toán như vậy, không giống từ ngươi cùng Tuyết di xuất ra. Là ai chứ?”
Doanh Tụ cong môi: “Ngươi dạy ra đệ tử giỏi, lại tới hỏi ta là sao?”
“Tử Ngọc sao? Thì ra là thế…” Diệp Phù Sinh chớp chớp mí mắt “Xem ra lần trước ta với ngươi gặp lại, nếu mà ta thả ra nguyện ý trọng chưởng Ám Vũ, biểu lộ nửa điểm dã tâm, chỉ sợ cũng không ra được khỏi cửa đổ phường. Bất quá, rốt cuộc là từ thời điểm nào, Ám Vũ không ngủ đông trong bóng tối nữa?”
Doanh Tụ rũ xuống mí mắt: “Mười năm trước.”
Diệp Phù Sinh ngẩn ra, sau đó cười khổ “Xét đến cùng, vẫn là ta liên lụy các ngươi!”
“Ta cùng sư phụ muốn bảo toàn Ám Vũ, phải thay Đại Sở trông chừng giang hồ loạn lưu; Nhưng hiện tại ngươi muốn bảo hộ đồ đệ, liền phải cùng chúng ta đối địch.” Mũi nhọn của chủy thủ ẩn hiện trong tay áo lụa đỏ, Doanh Tụ nhẹ giọng nói “Cố Tiêu, nhân tâm đều phân ra nặng nhẹ. Ta không muốn hại ngươi, ngươi cũng đừng bức ta.”
“Ta không bức ngươi, thậm chí còn sẽ giúp ngươi.” Diệp Phù Sinh vỗ nhè nhẹ lên bả vai nàng, cười nói “Doanh Tụ, năm đó tại Thiên Kinh ngươi đã tin ta. Hiện tại lại tin ta một lần, được không?”
Doanh Tụ lần này không có tâm tư đùa cợt với y, nói: “Năm đó ngươi không giữ được tình nghĩa lưỡng toàn, lại cho rằng lần này còn có thể một tay xoay chuyển trời đất sao?”
“Ta đương nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy.” Diệp Phù Sinh lắc đầu “Cho nên, ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc, ta liền giúp ngươi đạt tới mục đích.”
Doanh Tụ đầu óc xoay chuyển nhanh: “Muốn ta giúp bọn Tôn Mẫn Phong đến Vấn Thiện sơn?”
Diệp Phù Sinh nói: “Không, ta muốn ngươi đi cùng hắn.”