Phong Đao

Chương 134 : Nổi gió

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


Một đêm này gió nổi mây vần, trong nháy mắt nhân sự vô thường.



Sở Tích Vi rời đi không lâu, Đoan Hành liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi xếp bằng tại chỗ, nhìn bất động như núi, kì thực chú ý lắng nghe động tĩnh quanh mình.



Người bày trận, từng cái cây ngọn cỏ, mỗi hòn đá mô đất đều có thể thành bẫy rập. Hắn đem một mảnh rừng này trở thành bàn cờ, cầm cờ đen đi trước bố cục, những ám cọc của Táng Hồn cung liền trở thành cờ trắng bị vây chặt. Một bên ngoài sáng, một bên trong tối, đám người nọ trở thành ruồi bọ không đầu, làm cách nào cũng không tìm được đường ra, nhiều lần đi qua bên người Đoan Hành, sát khí trùng trùng, lại không phát hiện ra lão đạo sĩ gần trong gang tấc.



Nhưng theo thời gian trôi qua, những người này càng ngày càng không kiềm chế được, trán Đoan Hành cũng đổ mồ hôi.



Tùy cơ ứng biến, bốn chữ này nói thực nhẹ làm mới khó. Đoan Hành trong lòng biết với sức của một mình mình mà muốn vây khốn đám người kia chỉnh chỉnh một đêm không khác gì thiên phương dạ đàm (*). Hắn cắn răng một cái, đang chuẩn bị biến trận, đột nhiên nghe được từ dưới đoạn nhai truyền đến một tiếng vang thật lớn, khiến cho mặt đất chấn động, chim chóc trong rừng bay lên tán loạn, phát ra tiếng kêu thảng thốt không ngừng.



[(*)thiên phương dạ đàm: chuyện ngàn lẻ một đêm, ý là việc không khả thi]



Đó là… Độ Ách động!



Đoan Hành đầu tim giật thót lên. Ngay sau đó lại là hai tiếng nổ liên tiếp, cuồng phong thổi quét qua núi rừng, thiếu chút nữa khiến hắn lảo đảo.



Chỉ một khắc bối rối như vậy, trận pháp liền xuất hiện lỗ hổng. Một đám sát thủ Táng Hồn cung vốn cách hắn không xa thấy được bóng người, nhất thời tản ra vây quanh, từng người lấy ra ám khí phóng thẳng về hướng hắn.



Trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch, Đoan Hành giật đạo bào trên người xuống, xoay quanh liên tục, đem một chiếc áo choàng che đến kín không kẽ hở, khiến ám khí đánh vào đều văng ra. Nhưng mà không đợi Đoan Hành thở phào, bốn gã sát thủ đã phi thân lại gần, hai người chém phía trước và trên đầu, một người cản phía sau, một kẻ thấp người chém dưới chân, khí thế muốn phong kín mọi đường lui của hắn!



Đoan Hành dưới chân một móc một giẫm, vững vàng đạp xuống lưỡi đao, thân thể ngả ra, ba đao đều đè ở trên lưng. Hắn đem thân thể thuận thế xoay chuyển, song chưởng vung ra, tóm lấy cánh tay một người cầm đao, dùng lực đả lực, trong nháy mắt xuất ra bốn công tám thủ. Khi hắn đứng lại, dưới chân đã có ba tử thi ngã xuống, kẻ bị hắn nắm cánh tay nơi cổ họng cũng thấy máu.



Bốn người này đều chết dưới sát chiêu bọn họ dùng đoạt mệnh lẫn nhau.



Đoan Hành buông tay người nọ ra. Hắn lòng nóng như lửa đốt, nghĩ muốn phóng xuống Độ Ách động xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng mà tám gã sát thủ còn lại đã từng bước ép sát.



Luận võ công, Đoan Hành không bằng hai vị sư huynh của mình, thậm chí so ra còn kém cả Đoan Nghi sư tỷ đang tọa trấn Vong Trần phong. Nội lực của hắn không tệ, nhưng chiêu thức không đủ linh hoạt, đầu óc đều lấy đi nghiên cứu kỳ môn độn giáp, không nhớ được nhiều chiêu thức đao thương quyền chưởng.



Có câu “Song quyền nan địch tứ thủ”, huống chi người Táng Hồn cung lần này mang đến đều không tầm thường. Ngoại trừ tám sát thủ trước mắt này, còn có những kẻ khác cũng đang ở trong rừng, hiện tại trận pháp đã vỡ, rất nhanh sẽ chạy đến vây. Hắn muốn giết hết những người này e là khó, muốn đi cũng không dễ dàng, đánh giá đến cùng, chỉ sợ không phải lưỡng bại câu thương thì chính là đồng quy vu tận.



Một tên sát thủ bấm tay trước môi phát ra một tiếng huýt sáo. Đoan Hành thầm nghĩ không tốt. Chỉ một lát đã thấy mấy bóng người như quỷ mị thoáng hiện trong rừng, mỗi kẻ đều thân pháp kỳ quái, trong chớp mắt đã sáp nhập chiến cuộc.



Trán đã đổ mồ hôi lạnh, Đoan Hành nắm chặt ngón tay thành quyền, lại thấy biểu tình tám gã sát thủ trước mặt đại biến – Người tới không phải là đồng bọn của chúng.



Có tổng cộng hơn mười nhân ảnh. Người đi đầu thập phần thấp bé, vóc người giống như hài tử tương tự với Tạ Ly không sai biệt lắm. Ánh trăng trắng ngà xuyên qua khe lá chiếu xuống dưới, lại chiếu ra một gương mặt già nua làn da nhăn như vỏ quýt – Người này căn bản không phải hài đồng, mà là Chu Nho lão giả (*).




Nhưng mà nàng chung quy nhịn được, cúi đầu, không cầm lệnh bài, mà là cởi thiết trảo chỉ bạc trên tay mình xuống, đưa về phía Hách Liên Ngự, nói: “Sự tình quan trọng lớn, thuộc hạ vô năng, phụ cung chủ phó thác. Trước mắt nơi này không thể ở lâu, cung chủ vẫn là trước tiên cùng thuộc hạ rời đi, sau đó mới tính toán tiếp!”



Hách Liên Ngự cười như không cười mà đánh giá nàng: “Mang theo ta, có thể liên lụy đến ngươi. Chỗ này tất nhiên có Bách Quỷ môn bố trí chuẩn bị phía sau, chờ một lát sợ là người nào cũng đi không thoát.”



Tiêu Diễm Cốt nói: “Ta nếu bỏ lại cung chủ, quay lại Mê Tung lĩnh cũng chạy không khỏi một kiếm xuyên tim của Ngụy điện chủ.”



Hách Liên Ngự lắc đầu nói: “Diễm Cốt a, ngươi tuổi chưa tới ba mươi, còn đang là thời đỉnh cao phong hoa. Giang hồ hỗn loạn, ngươi vẫn còn có thể tìm cái nam nhân gả cho hắn, giúp chồng dạy con an độ một đời. Bằng vào một tay dịch dung thuật của ngươi, Trường Quân muốn tìm ngươi cũng không dễ dàng.”



Tiêu Diễm Cốt cũng mỉm cười: “Cung chủ chớ có giễu cợt. Chúng ta là người sống quen trong tinh phong huyết vũ (*), đâu quen ăn cơm rau dưa? Những cái kẻ danh môn chính phái nói cái gì mà công thành thoái ẩn, cái gì mà chậu vàng rửa tay, đều là lời nói của bọn rùa đen rút đầu. Người tại giang hồ, nên an phận làm người giang hồ, muốn những cái đồ vật không thực tế đó, chính là muốn chết.”



[(*) tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu]



“Ngươi trái lại là thực sự minh bạch.” Hách Liên Ngự liếm liếm máu nơi khóe môi “Thế đạo càng loạn, đối với người giang hồ lại càng có lợi. Đáng tiếc trên đời này rất nhiều ngốc tử không rõ, cho rằng có thể bằng năng lực của bản thân đổi lấy yên ổn. Nhưng mà từ xưa tới nay, sống thái bình được bao lâu? Muốn có ngày lành phải đi tranh đi đoạt. An phận thủ thường cuối cùng đều là con mồi cho kẻ khác.”



Tiêu Diễm Cốt cúi đầu nói: “Trung nguyên võ lâm như rắn mất đầu, mới có chuyện hôm nay bị chúng ta vây ở Vấn Thiện sơn. Chính bởi vì như thế, cung chủ nhất định phải bảo toàn bản thân, Táng Hồn cung mới có căn cơ, ở trên giang hồ an cư lạc nghiệp.”



Hách Liên Ngự nhìn chằm chằm nàng một khắc, rốt cuộc tiếp nhận sợi dây bạc, đem nó vòng qua thắt lưng chính mình, vứt trả lại cho nàng.



Tiêu Diễm Cốt không dám chần chờ, nàng đem sợi dây bạc cũng thắt trên người mình một vòng, cõng Hách Liên Ngự đi xuống, lại nghe người sau lưng chỉ điểm: “Hướng Đông có đường nhỏ.”



Nàng theo lời mà đi, quả nhiên thấy một con đường mòn nhỏ ẩn dưới vách núi cây đổ, nhưng mà càng làm cho nàng để ý chính là, có máu tươi vẩy trên vách đá, vẫn chưa hoàn toàn khô.



“Đây…”



“Vừa mới gặp được vài cái ‘Tiểu quỷ’ Bách Quỷ môn, thuận tay đưa bọn chúng đi tìm Diêm vương gia đưa tin.” Hách Liên Ngự nâng lên tay trái, Tiêu Diễm Cốt rốt cuộc thấy rõ trong kẽ tay kia vẫn còn lưu lại máu thịt, nhưng căn bản đó không phải là của Hách Liên Ngự!



Tay phải hắn bị phế đi, nhưng tay trái vẫn còn đó!



Hắn trọng thương trong người, nhưng vẫn có thể chiến!



Hồi tưởng lại những câu vừa rồi đều là thăm dò, Tiêu Diễm Cốt trong lòng phát lạnh, lại cũng không dám chần chờ, cõng Hách Liên Ngự chạy trốn.



Sau lưng, Hách Liên Ngự nhẹ giọng nói: “Không vội đi gặp Bộ Tuyết Dao, ngươi dẫn ta…”